Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1387 - Q6 - Chương 157: Gặp Đâu Đánh Đấy.

Q6 - Chương 157: Gặp đâu đánh đấy. Q6 - Chương 157: Gặp đâu đánh đấy.Q6 - Chương 157: Gặp đâu đánh đấy.

Lý Tư ôm một đống bĩnh bình hũ hũ đi vào thư phòng của Lý Hoằng, nàng nhìn bức Xuất dục đồ treo đối diện với bàn sách, cánh môi cong lên, nguýt Vân Na trên tranh một cái, ánh mắt đố ky đó có thể so với Vân Cẩm rồi.

Ở nhà đang vui như thế, Vân Na cô cô đi bao lâu mới về, a gia còn đột nhiên mang về một muội muội tư sinh ở bên ngoài, nhất định là náo nhiệt vô cùng, thế mà Lý Tư lại phải ở chỗ chán chết này, thái độ rất cáu kỉnh:" Phòng của huynh phải khử trùng."

Lý Hoằng nhìn một lượt thư phòng sạch bong ngăn nắp, đến một hạt bụi cũng không có, sao phải khử trùng:" Có cần không?"

"Sắp tới kinh trập rồi, tới lúc đó sấm nổ là đám độc trùng sẽ kết thúc ngủ đông, đi ra hại người, cho nên chuyện khử trùng phòng vệ là phải làm từ trước."

"Sao ta thấy muội đang cố ý dày vò ta thế nhỉ ... Khó chịu vì Vân Na trong tranh đẹp hơn muội và Vân Cẩm à? Hai đứa còn chưa lớn mà... Với lại muội đẹp hay không liên quan gì tới ta chứ? Đi tìm phụ hoàng với mẫu hậu ấy ... Thế này đi, trước tiên muội tới tẩm cung của ta khử trùng, ta còn nhiều tấu chương phải phê duyệt lắm."

Lý Tư bĩu môi:" Muội chỉ bảo vệ huynh, không có phần người khác."

"Ta cũng tới tẩm cung mà."

"Từ khi huynh về đã tới tẩm cung được mấy lần? Mỗi lần chỉ thăm nhi tử của huynh, có ở lại nghỉ ngơi đâu, thái tử phi nhìn huynh tới mắt chảy nước, huynh chẳng thèm nhìn lại."

Lý Hoằng sầm mặt mắng:" Câm miệng, đây là chuyện để muội nói à?"

Lý Tư hừ mũi:" Thái tử phi thấy muội như thấy rắn rết, nếu mà muội tới tẩm cung khử trùng, cô ta chẳng phải sẽ tới thư phòng tìm huynh ngủ chung à?"

Lý Hoằng không chịu nổi phiền phức, ra hiệu Lý Tư muốn làm gì thì làm, hắn tạm rời thư phòng ra ngoài.

Vì thế dưới sự giám thị của hoạn quan, một đám cung nhân được Lý Tư sai khiến kiểm tra các ngóc ngách của thư phòng, còn dùng một ít bột pha với nước, bôi lên cửa sổ, cửa và góc tường.

Cuối cùng Lý Tư treo hai cái túi thơm lên vị trí giá sách rồi mới đuổi người đi.

Khi Lý Hoằng trở về không thấy thư phòng có gì thay đổi, tới khi Lý Tư lấy ra vài con nhện độc đặt ở cửa sổ, đám nhện độc chẳng những không vào phòng còn ra sức bỏ chạy. Bấy giờ hắn mới tin tài nghệ của Lý Tư, thực sự không ngờ đứa bé năm xưa học chữ khóc lên khóc xuống có được bản lĩnh này, nếu ở hoàng cung e là sớm bị vứt bỏ, sư phụ đúng là biết tùy tài mà dạy.

"Đợi khi mùa xuân tới huynh mới thấy bản lĩnh thực sự của muội. Tới lúc đó hoa viên của huynh đến ngay cả một con ruồi cũng chẳng thấy." Lý Tư đắc ý tuyên bố:

Lý Hoằng sực nhớ ra:" Nếu mà ong, bướm với giun trong đất mà cũng chết thì ta không tha cho muội đâu. Vườn hoa thì muội làm gì cũng được, dám đụng vào vườn cây giống, ta không tha cho muội."

Lý Tư hất hàm:" Khỏi cần huynh nói, thứ được a gia coi trọng, muội tất nhiên phải cẩn thận. Nhất là trong vườn bây giờ còn có khoai tây với ngọc mẽ, trước khi muội đi, a gia còn dặn, người có hai thứ này chẳng cần tranh danh đoạt lợi với ai, chỉ cần bồi dưỡng nó thật tốt, có khi còn được so với Thần Nông."

" Đúng thế, đó là vốn liếng của ta, nhờ nó mà ta có thể bình tâm chờ đợi." Lý Hoằng vuốt mái tóc đã dài hơn ba tấc của Lý Tư:" Lần này muội làm ni cô một phen không uổng đâu, trước kia tóc chẳng ra sao, xem này giờ mọc ra tóc mới vừa đen lại vừa dày."

"Đáng tiếc không thể dẫn muội đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu."

Lần trước Lý Tư vào cung, đế hậu nhìn thấy bộ dạng tiểu ni cô của nàng, thiếu chút nữa tức chết.

Hôm nay lại càng không thể vào cung, vì huynh đệ Vũ thị trải qua đúng một tháng đi đường, rốt cuộc đã về tới Lạc Dương.

Lý Hoằng từ chỗ mẫu thân về nhìn thấy đôi huynh đệ này, thảm vô cùng.

Thái Bình công chúa đi một đôi guốc gỗ nhỏ nhắn, đang chạy đi chạy lại trong đại điện sáng bóng như gương. Nghe nói vật liệu làm chiếc guốc gỗ này tên là hương mộc, đây chính là loại gỗ dùng làm đàn cổ, chỉ cần khẽ chạm vào là phát ra âm thanh du dương.

Trong Thượng Dương Cung có ca cơ đi loại guốc này mua, không cần có nhạc như diễn tấu cũng có thể vừa mùa vừa phát ra nhạc.

Thái Bình công chúa còn nhỏ, tất nhiên không có loại bản lĩnh này, cho nên khi đi lạch cạch lạch cạch trong điện với Vũ MỊ mà nói là một sự dày vò nghiêm trọng. Nhưng nó lại thích tiếng động này lắm, vừa cười khanh khách vừa chạy quanh Vũ Mị, không biết mệt là gì.

Nói ra cũng lạ, Vũ Mị không bao giờ cho phép những đứa con khác tùy tiện trước mặt nàng, chỉ riêng với Thái Bình là cưng chiều tới thái quá, nói không ngoa là nếu nó muốn sao trên trời, nàng cũng sai người đi hái.

Huynh đệ Vũ thị được hoạn quan khiêng vào, nay đặt trên mặt đất, nằm im thin thít. Xuân ma ma lấy phất trần của hoạn quan chọc vài cái, xác định hai tên này vẫn còn sống mới nói với hoàng hậu:" Hoàng hậu, hai vị Vũ hầu cầu kiến."

Vũ Mị đặt tấu sớ trong tay xuống, đi tới phía trước, thấy Thái Bình đang ngồi nhìn huynh đệ Vũ thị bị bọc chặt như bánh, bảo Xuân ma ma bế nó đi trước.

Vũ Mi cúi xuống nhìn hai huynh đệ:" Không ngờ các ngươi tới Trường Anh có thể nhanh trí làm ra chuyện như thế, nằm ngoài dự liệu của bản cung."

Vũ Tam Tư đáp:" Đó là chuyện bọn thần nên làm."

"Lần này các ngươi vất vả công cao, tất nhiên có thương, tạm về dưỡng thương đã, có hữu ti mang phân thưởng tới."

Vũ Thừa Tựa không cam tâm, cựa mình nói:" Khởi bẩm hoàng hậu, thương tích trên người bọn thần do Vân Sơ gây ra, kẻ này hung bạo ngang ngược, xin hoàng hậu phán xử."

Vũ Mi tựa cười tựa không nói:" Vân Sơ cũng tấu lên bản cung, các ngươi đoán trong tấu nói gì?"

Vũ Thừa Tự lắc đầu. "Vân Sơ nói, mỗi lần nghĩ tới chuyện bản cung ở phủ Chu quốc công bị tộc nhân Vũ thị ức hiếp là phẫn nộ không kiềm chế được, chuẩn bị gặp huynh đệ các ngươi lần nào đánh lần đó, trút giận cho bản cung..."

Nhắc tới chuyện này huynh đệ Vũ thị im thin thít.

Vũ Mị hoàn toàn chẳng để ý chuyện Vân Sơ đánh huynh đệ Vũ thị.

Nếu như chẳng phải bên cạnh thực sự không có người thân nào, bản thân nàng cũng một mình giết sạch tộc nhân Vũ thị. Mà thực tế thì nam đỉnh Vũ thị thế hệ trước bị nàng hành hạ chết sạch rồi.

Chính vì thế mà nàng mới thử dùng con cháu Vũ thị đời này, xem xem có dùng được không, từ chuyện trước mắt thì thấy cũng được.

Huynh đệ Vũ thị không nghĩ thế, bọn chúng gặp Vân Sơ hai lần liền bị đánh hai lần, lần sau nặng hơn lần trước. Giờ nghe nói y còn định đánh tiếp, huynh đệ họ không biết lần sau còn sống được nữa không?

Có điều lần này không tính là bị đánh vô ích, Vũ Thừa Tự thành thượng thư phụng ngự, chuyên môn quản lý kho sách tư nhân của hoàng đế. Vũ Tam Tư thành Hữu vệ tướng quân.

Ngoài ra sau khi trở về nhà còn biết hoàng hậu ban thưởng trăm thếp lụa trắng, năm trăm lượng hoàng kim, một bát trân châu...

Quan chức thì khỏi nói rồi, đều là chức quan tốt, ban thưởng cũng là thưởng thực tế, chỉ là cứ nghĩ tới cái mặt Vân Sơ là hai huynh đệ bọn họ không cách nào vui vẻ được.

Có trời mới biết hôm nào đó vui vẻ đi làm, không cẩn thận gặp phải Vân Sơ, thế là được gia đỉnh khiêng về.

Vũ Thừa Tự lòng như tro tàn, quyết định sau này gặp Vân Sơ là tránh, Vũ Tam Tư thấy mình vẫn còn trẻ, chỉ cần bỏ công sức khổ luyện, hẳn có thể chống lại được Vân Sơ.
Bình Luận (0)
Comment