Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1388 - Q6 - Chương 158: Đây Không Phải Thứ Muối Cho Người Ăn

Q6 - Chương 158: Đây không phải thứ muối cho người ăn Q6 - Chương 158: Đây không phải thứ muối cho người ănQ6 - Chương 158: Đây không phải thứ muối cho người ăn

Sai người an bài xong chuyện của huynh đệ Vũ thị, Vũ Mị tới hậu điện của Thượng Dương cung thăm hoàng đế. Đã hai ngày rồi nàng không gặp hoàng đế, chẳng biết hắn đỡ đau đầu chưa.

Nhìn thấy gấu lớn ngồi trước cửa cung điện gặm trúc, Vũ Mị liền yên tâm, điều này chứng tỏ hoàng đế vẫn khỏe.

Đẩy cửa đi vào trong điện mù mịt khói, Lý Trị ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, một đạo nhân áo đen đang giơ kiếm gỗ đi nhanh quanh hoàng đế, kiếm gỗ xâu một đống giấy vàng, ánh lửa chập chờn cực kỳ huyền bí.

Người này là Trương Chiếu Dương thuộc hệ Trương Đạo Lăng Long Hổ Sơn, vừa rồi dùng bí kỹ cấp tám trừ sát cho hoàng đế.

Sát là thứ gì?

Theo lời Trương Chiếu Dương nói là một số thứ chí âm không tốt, thường xuyên lượn lờ nhân gian không về nơi cực âm, làm loạn hồn phách, thân thể con người, phải trừ đi.

Còn nói nay hoàng đế bệnh triền miên là vì bị sát khí xâm nhập, cần phải làm phép chín chín tám mốt ngày mới trừ hết, hôm nay là ngày hai tám rồi.

Vũ Mịi không tin mấy thứ này, nhưng hoàng đế tin, nàng chẳng còn cách nào, sở dĩ hai ngày không tới gặp hoàng đế là vì hoàng đế nghe pháp sư giảng đạo, không rảnh gặp nàng.

Trương Chiếu Dương đi vòng cuối cùng, đợi giấy vàng trên kiếm gỗ cháy hết, thi lễ với hoàng hậu, vắt phất trần lên tay trái, cáo từ rời đi.

Vũ Mịi thấy trong điện khó thở, lệnh cung nhân mở cửa sổ tản khói.

Lý Trị ngồi trên bô đoàn nhập thần một lúc mới đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Vũ Mị, lạnh nhạt:" Sao lại tới đây?”

Vũ Mị đi sang bên phải Lý Trị cho hắn tiện nhìn mình, lấy một bản tấu từ ống tay áo ra:" Bệ hạ nói tấu sớ liên quan tới Vân Sơ phải để bệ hạ xem, thần thiếp mang tới là tấu sớ đàn hặc Vân Sơ."

Lý Trị thuận tay đặt sang một bên:" Có mỗi cái thôi à? Ít thế thật là hiếm."

Vũ Mị bật cười:" Bệ hạ nhầm rồi, đây chỉ là mục lục chuyện bất pháp mà Vân Sơ bị đàn hặc, không dưới một trăm điều."

Lý Trị kinh ngạc:" Y lại làm gì người người căm phẫn như thế?"

"Ha, lần này thì náo nhiệt rồi, từ việc quan viên nha môn có thói Long Dương với nhau, tới yến tiệc vô độ, bắt chẹt hương dân ... Có thể nói một mình Vân Sơ đã phạm vào tất cả lỗi có ở nha môn. Ngự sử đài Trường An đã xôn xao rồi, đồng thanh muốn bệ hạ trị tội y.'

Lý Trị bấy giờ mới lật xem tấu sớ, vì viết cho hắn đọc nên chữ rất to:" Toàn là chuyện lặt vặt, có gì lớn không?”

Vũ Mị giải thích:" Tất cả là lỗi lầm do quan viên trong nha môn thường phạm phải, một mình y gánh hết cho nên mới thành ra thế này."

"Bệ hạ mà không trừng phạt y, chuyện này khó mà kết thúc được."

Lý Trị thở dài:" Phạt cái gì đây? Nhà y có cái gì mà phạt? Phạt đồng à, không phải cả nhà y bây giờ dựa vào muội tử tiếp tế để sống sao?"

"Phạt bổng lộc, y muốn lĩnh bổng lộc chắc cũng phải đợi chục năm nữa, trẫm không nhớ là phạt bổng lộc y tới năm bao nhiêu?"

Vũ Mị nói:" Bệ hạ vẫn phải phạt, dù sao chỉ khi nào phạt rồi mới tính là đã xử lý."

Lý Trị bực mình:" Biết thế trẫm cứ để y làm hòa thượng ở chùa Quảng Phúc cho rồi ... Vậy thưởng cho y hai trăm lượng hoàng kim, trăm thếp lụa, sau đó phạt."

Đến cả Vũ Mị nghe chuyện này cũng không nhịn được:" Bệ hạ, không thể làm thế, nếu không y càng thêm kiêu ngạo."

Lý Trị lạnh lùng nhìn Vũ Mị:" Còn không phải nàng ép sao, nàng phái Chu Hưng tới Trường An có một trăm ngày đã giết hơn ba trăm người, trong đó tội danh mơ hồ."

"Chu Hưng làm như thế, nàng bảo Vân Sơ nghĩ thế nào, chẳng may Chu Hưng tra tới nha môn huyện Vạn Niên, hắn có thể xới tung cả huyện nha."

"Khi đó chuyện sở giao dịch vừa có chút khởi sắc không phải sập luôn sao? Nàng xem, trong này bao nhiêu chuyện thối tha y gánh hết, chẳng lẽ y không cần thể diện nữa à?"

"Y một lòng vì Trường An như thế, nàng lại bảo y kiêu ngạo?"

Vũ Mị thấy hoàng đế càng nói càng kích động vội nhận sai:" Ngàn sai vạn sai đều ở thần thiếp, bệ hạ chớ tức giận, Tôn thần tiên nói rồi, sức khỏe của bệ hạ cần bình tâm tính khí tu dương, không nên kích động mạnh.”

Lý Trị hít thật sâu từ từ thở ra, phất tay chẳng nhìn Vũ Mi:" Đi đi, trẫm phải nghỉ ngơi."

Vũ Mị thở dài cáo lui.

Lý Trị đi ra cửa sổ đại điện, nhìn rừng trúc xanh mướt bên ngoài, không cam lòng siết chặt nắm đấm:" Giang sơn của trẫm trăm năm nay chưa bao giờ tốt như thế, nhưng lại bị thân thể tàn tạ này liên lụy, ông trời đúng là không phù hộ trẫm..."

Vừa kích động lên một cái, Lý Trị cảm giác như có cây châm nung nóng đâm xuyên đầu, còn không ngừng ngoáy trong đó.

A-

Lý Trị gào thét ngã xuống, toàn thân lăn lộn, liên tục đập đầu xuống đất, hận không thể lấp tức ngất đi...

Toàn bộ tội lỗi của nha môn huyện Vạn Niên được một mình huyện tôn gánh lấy, tính tích cực trong nha môn liền tăng lên mấy lần.

Khi chậu nghênh xuân già của Vân gia đã nở tưng bừng, cây cối bên huyện nha mới bắt đầu nhú mầm, dù sao mùa đông ảm đảm đang dần được bổ xung thêm sắc màu tươi mới.

Trong không khí cũng đã ngửi thấy mùi âm ẩm,

Công giải của Vân Sơ không ngừng có người ra vào, trên bàn của y đặt hai đống muối nhỏ. Sau khi Vân Sơ so sảnh chất lượng muối xong thì liền ra quyết định.

Thuế muối năm nay khi tổng ngạch không đổi, đối tượng nộp thuế từ nơi làm muốn biến thành thương hộ bán muối. Thương hộ không cần phải lấy muối ở nơi sản xuất muối chỉ định nữa, mà được lựa chọn nhà ai muối tốt, chất lượng cao thì mua ở đó.

Không thay đổi như vậy không được, đám khốn kiếp ở các xưởng muối bây giờ đều thành ác bá rồi. Trộn cát với muối đã đành đi, nay xuất hiện cả chuyện nhét đá vào muối rồi. Muối không còn màu vàng nhạt như ngày trước mà sắp thành màu đen rồi. Loại muối đen này thường phải mang về nấu chảy rồi lọc lại một lần nữa mới ăn được, mà quá trình đơn giản này sẽ khiến muối bị tổn thất hai thành.

Thực sự không thể chấp nhận được.

Chính sách muối Đại Đường chấp hành là cho phép cả quan doanh lẫn tư doanh. Ruộng muối Bồ Châu là quan doanh, không cần nộp thuế, có thể bán trực tiếp. Ruộng muối tư doanh thì thuế cao hơn thuế nông gấp sáu lần, tính trên mẫu ruộng, khi mua bán lại còn phải nộp thương thuế.

Dưới tình huống đó, muối tư cao hơn nhiều muối quan, muối tư chỉ có thể bán tới nơi xa xôi mà muối quan không thèm tới bán, lượng thì ít, giá thì cao, nên không tác động gì tới muối quan.

Từ sau khi Vân Sơ bắt đầu tới thành Đại Hành, mở ra thương đạo tới Trường An, muối từ biển có thể tới Đăng Châu, sau đó men theo Đại Vận Hà tới Trường An.

Đường đi từ Đại Vận Hà tới Trường An xa gấp mười lần từ Bồ Châu tới Trường An, nhưng khi muối biển chất lượng cao tới Trường An, giá lại còn thấp hơn ba thành với giá muối Bồ Châu.

Điều này làm cho chẳng ai ngó ngàng tới muối Bồ Châu - Hà Đông nữa.

Người ra vào quan giải Vân Sơ chính là người của diêm giám Hà Đông, mới đầu chỉ là một viên quan nhỏ tòng thất phẩm, hỏi Vân Sơ vì sao lượng dùng muối ở Trường An lại ít như thế.

Sau khi bị Trương Giáp ném khỏi nha môn thì quan viên sau đó liên tục cao hơn.

Có điều cao nhất cũng chỉ là quan ngũ phẩm thôi, hắn vẫn bị Trương Giáp ném ra khỏi công giải của Vân Sơ.

Cho tới bây giờ quan viên lớn nhỏ trong huyện Vạn Niên không rõ đám người này vì sao lại ngông cuồng như thế, bọn chúng không bán được muối, vậy mà dám tới trước mặt một vị công tước chất vấn.

Chúng điên hay là chán sống?
Bình Luận (0)
Comment