Q6 - Chương 160: Trường An không phải như thế này.
Q6 - Chương 160: Trường An không phải như thế này.Q6 - Chương 160: Trường An không phải như thế này.
Đã quyết định cách ứng phó với diêm giám rồi, vì thế khi Hà Đông diêm giám Triệu Xuân Thành tới tìm Vân Sơ, y đúng theo lễ phép mà pha quán quán trà chiêu đãi.
"Hạ quan trước khi tới đây lòng còn thấp thỏm, cứ cho rằng sẽ bị quận công ném ra ngoài nha môn cơ." Triệu Xuân Thành vừa ngồi xuống đã bắt đầu trách móc:
Vân Sơ rót cho hắn một chén trà:" Bản công còn cho rằng lần này ngươi vẫn phái một tiểu lại tới chỉ mặt ta mà hỏi, vì sao người Trường An không mua muối chứ?"
Triệu Xuân Thành thở dài:" Bọn chúng bình thường kiêu ngạo quen rồi, cứ tưởng đi tới đâu cũng có thể vênh vào được, chẳng phải đụng đầu vào tường ở chỗ quận công đó sao?"
Bây giờ Vân Sơ không có chút thiện cảm nào với bất kỳ ai có chữ Xuân trong tên, nên y nói chuyện rất trực tiếp:" Ngươi nên tới sớm hơn."
Triệu Xuân Thành chắp tay:" Thất lễ rồi."
Vân Sơ đan hai tay trước bụng:" Cũng không tính là thất lễ, các vị là môn hạ của hoàng hậu, cao ngạo một chút cũng là điều có thể hiểu. Triệu công chuyến này tới đây có phải cũng hỏi chuyện mua muối?"
Triệu Xuân Thành gật đầu:" Đúng là như thế, mùa đông năm nay Trường An mua ít hơn một vạn sáu nghìn đảm muối, nguyên nhân là vì sao?"
Vân Sơ thở dài:" Từ khi sở giao dịch sụp đổ, bách nghiệp sa sút."
"Dù có sa sút thì con người vẫn phải ăn muối chứ?"
"Ồ, chẳng lẽ Triệu công không biết, muối ở Hà Đông xưa nay không phải dùng để cho người ăn, mà cho vào thức ăn của gia súc. Ngoài ra, xưởng làm giấy, thuộc da mới là đại hộ thực sự dùng muối Hà Đông, nên năm nay mới sụt giảm như vậy."
Triệu Xuân Thành đứng bật dậy:" Quá lắm! Người không ăn muối Hà Đông là sao?"
Vân Sơ bình thản võ tay, tức thì có tiểu lại mang vào một gói muối Hà Đông đặt lên bàn, Vân Sơ mở ra, chỉ gói muối xám màu khói coi:" Triệu công thấy con người ăn được sao?"
Triệu Xuân Thành không trả lời câu này, thứ muối này hắn cũng không ăn nổi, cũng không muốn xuống nước, lảng đi:" Quận công không dùng muối quan lại ra sức sử dụng muối tư là gây bất lợi cho quốc gia."
Vân Sơ lần nữa võ tay, bảo tiểu lại mang số sách thuế muối lên, lật trang cuối ra chỉ con số:" Năm ngoái Trường An nộp thuế muối 16 vạn 4000 quan, muối tư cống hiến 15 vạn 3000 quan, phạt 1 vạn 1000 quan. Thuế muối quan gần như bằng không."
"Triệu công, nếu ngài là quan chủ quản Trường An, ngài lựa chọn thế nào đây?"
Triệu Xuân Thành cuống lên:" Ruộng muối Hà Đông mỗi năm nộp lên ..."
Vân Sơ chớp mắt nhìn Triệu Xuân Thành, đợi hắn nói ra con số.
Đợi hồi lâu không nghe Triệu Xuân Thành nói gì, Vân Sơ ung dung uống trà, nói:" Năm nay Trường An sẽ mở thương đạo mới, bắt đầu từ đầm muối Thanh Hải, tới Trường An."
Triệu Xuân Thành điếng người, muối nơi đó nghe nói chỉ cần xúc lên là ăn được rồi, không cần làm gì hết, ai mà đấu lại chứ? Định giết họ à, hắn nắm lấy ống tay áo Vân Sơ:" Quận công, nếu ngài làm thế, muối Hà Đông biết phải làm sao?"
Vân Sơ bốc nhúm muối trên bàn:" Tiếp tục sản xuất thôi, Trường An có nhu cầu lớn với muối chất lượng kém, tới năm sau lượng muối Hà Đông được Trường An sử dụng sẽ bằng mọi năm, có khi cao hơn một chút."
Muối cho người ăn với trâu bò ăn khác nhau lớn lắm."
"Triệu công quan tâm làm gì, dù sao bán được là được rồi, người ta mua về làm gì, sao phải quan tâm."
Triệu Xuân Thành mặt đưa đám, bán muối cho gia súc, không dễ nghe gì : "Quận công, không ổn, không ổn đâu."
Vân Sơ đưa tay ra:" Nếu Triệu công thấy không ổn, đưa ý chỉ của bệ hạ ra, nói người Trường An phải ăn loại muối này, ta sẽ ăn đầu tiên."
Triệu Xuân Thành đi rồi, hắn làm sao lấy ra được cái ý chỉ đó chứ, nếu hắn dám đi xin hoàng đế cái ý chỉ đó, Vân Sơ dám đem cái ý chỉ đó đi khắp thành Trường An, nói hoàng đế bắt các ngươi ăn thứ muối này.
Chỉ e lúc đó chín họ của hắn chẳng đủ xoa dịu cơn giận của hoàng đế. Vị thế Vân Sơ bây giờ so trước sự kiện Trường An vừa qua đã khác, không ai dám trực tiếp dùng quyền thế ép y nữa, chỉ có thể dùng thủ đoạn gài kim trong gối thôi.
Lão thần tiên nói bệnh của hoàng đế kỳ thực là tinh huyết quá dư thừa mới thành. Vân Sơ cho rằng là kết hợp của tiểu đường và cao huyết áp, tuy nhìn bệnh tình tôi tệ thật đấy, nhưng mà không chết ngay được.
Trên thực tế thì Vân Sơ còn biết, Lý Trị bệnh triền miên gần hai mươi năm mới đi, hắn sống lâu hơn thái tông hoàng đế năm sáu năm cơ.
Người đáng lo bây giờ là Lý Hoằng cơ, thằng bé trên lịch sử chết sớm, chỉ sống được 23 năm.
Vân Sơ không dám chắc mình có thể thay đổi cuộc đời hắn, cho dù y đã cố tình thay đổi rất nhiều sự kiện lịch sử, một số thứ lại vẫn cứng đầu xảy ra theo quỹ tích vốn có.
Nhất là chuyện sinh lão bệnh tử, ai nói chắc được.
Thành Trường An vì Chu Hưng mà chết rất nhiều người có tiền, những người này chết rồi, số người có tiền còn lại sống hết sức cẩn thận ... Biểu hiện trực tiếp là chợ Trường An lại thêm tiêu điều.
Nhìn thì Trường An lại tấp nập rồi, vì bách tính tiểu hộ thì gân như không chịu ảnh hưởng bởi loạt sự kiện lớn vừa qua, nhưng chỉ tiêu của bọn họ cũng chỉ là cái kim sợi chỉ, xâu kẹo hồ lồ thôi, không cống hiến nhiều cho kinh tế Trường An.
Vân Sơ cần người giàu có ném tiền vào hào trạch, xe thơm, ngọc tốt, ngựa quý rồi những buồi yến tiệc, ca vũ thâu đêm suốt sáng cơ.
Một khúc Thương Tiến Tửu tuy làm phường Bình Khang náo nhiệt một hồi đấy, nhưng không thể thành điểm tăng trưởng kinh tế mới được. Nghĩ tới đó Vân Sơ muốn đá đít Ôn Nhu vài cái, đám sĩ tử điên cuồng vẻn vẹn một ngày làm loạn tiến độ vốn có của y. Nhanh quá không phải là tốt.
Vân Sơ đi trên Bà Kiều ngựa xe thưa thớt, cảm khái vô cùng.
Hàng năm vào thời điểm dương liễu phất phơ theo gió, nơi này sẽ có rất nhiều phụ nhân mặc áo mùa xuân, trang điểm như tiên nữ Dao Trì, biến đê sông trở thành sân khấu đua tranh sắc đẹp.
Lúc như thế, trên đê đâu đâu cũng thấy sĩ tử mắt như sói đói, thậm chí có một số người sẽ hái ít hoa hạnh tới, phát cho thiếu nữ mình cho là đẹp nhất. Thiếu nữ nào nhận càng nhiều hoa hạnh càng tự hào.
Càng có hào khách ngông cuồng, vung tay ngàn vàng, chỉ để được nhìn dung mạo sau rèm che của tiểu nữ tử.
Năm nay Vân Sơ đi trên đê Bá Hà, một nam tử như y lại trở thành trung tâm, lời bị người ta hỏi nhiều nhất là - Quan nhân tịch mịch, có muốn nghe tiểu nữ tử hát một khúc không?
Gió xuân đã thổi tới Trường An, liễu đã xanh, cỏ đã nhú, nước sông trong veo vui sướng chảy băng băng, thi thoảng mang theo tảng băng va vào nhau. Trời còn khá lạnh, Vân Sơ mặc áo khoác dày, nhìn những ca cơ y phục sặc sỡ mong manh, da tái đi vì lạnh, Vân Sơ không nỡ lòng từ chối các nàng.
Kết quả là là y phải nghe tới mấy chục lần, đủ các biến chủng của Thương Tiến Tửu, ném cả túi tiền đồng ra, nhìn ca cơ ngậm tiền trong miệng tạ ơn, y càng buồn hơn.
"Trường An của lão tử không phải như thế này." Vân Sơ nhảy lên ngựa hét lớn: