Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1391 - Q6 - Chương 161: Thứ Bạn Xấu.

Q6 - Chương 161: Thứ bạn xấu. Q6 - Chương 161: Thứ bạn xấu.Q6 - Chương 161: Thứ bạn xấu.

Con ngựa mận chín phóng nhanh trên con đường nhỏ ở thôn quê, ruộng đồng ngoài thành đã xanh ngắt rồi, nhà trồng bông ở huyện Vạn Niên nay không còn nhiều nữa, vì thứ bông này thực sự quá nhiều sâu, thêm vào quan phủ cũng không trợ cấp, trông rau thu lợi còn nhiều hơn bông. Bây giờ còn những nơi trồng bông chỉ phục vụ cho nhà mình thôi, chứ không ai trồng bông bán nữa, bán chẳng có lãi.

Nhìn rau vừa mới mọc ra trong ruộng, Vân Sơ càng thêm lo, sản nghiệp ẩm thực của Trường An năm nay cũng rất ảm đạm, số rau này trồng ra bán cho ai?

Trong ao nước có cá, trong kênh có ngan có vịt. Cá đã to lắm rồi, cả đàn đen xì xì bơi cùng nhau, nếu còn không bắt ăn, Trường An rất có thể xuất hiện yêu tinh cá.

Vịt thì béo như ngan, ngan thì to như đà điểu, nhìn thấy con ngựa mận chín đi qua còn có con ngan lớn to gan tới mức kêu càng cạc chạy tới mổ vài phát.

Đám người trên triều đình tưởng mọi chuyện đã ổn định rồi, lại bắt đầu đấu tranh chính trị với Trường An, không biết rằng suy thoái kinh tế tầng cao đang lan xuống tầng thấp, năm sau sẽ còn khó khăn hơn năm vừa rồi.

Bao nhiêu món đồ tốt giờ chẳng thể biến thành tiền, nông hộ phải tự ăn thôi. Như thế năm sau họ sẽ giảm bớt nuôi trồng, sức sản xuất suy giảm, kinh tế phục hồi càng khó.

Nền kinh tế thị trường vốn phát triển bừng bừng đang quay đầu thành kinh tế tiểu nông tự cấp tự túc, nếu không xử lý được, Trường An chắc chắn quay lại tình trạng mười năm trước.

Bất tri bất giác con ngựa mận chín đưa Vân Sơ tới Chung Nam Sơn.

Chung Quỳ thân hình hùng vĩ đang đứng trong ruộng làm cỏ, đúng là thứ rảnh đau trứng rồi, mạch mới dài hai tấc, cỏ đâu ra cho hắn cuốc?

"Quân hầu sao lại rảnh rỗi tới chỗ mỗ thế?" Chung Quỳ đi chân đất từ dưới ruộng lên, niềm nở chào hỏi, Vân Sơ đi theo hoàng đế phong thiện Thái Sơn, tính ra gần ba năm rồi họ chưa gặp nhau: Vân Sơ nhìn hắn một lượt, chẳng có gì đáng nói, tên này trông còn xấu hơn xưa, thuận miệng đáp:" Tới thăm đôi thần tiên quyến lữ"

"Ôn Triêu lên núi hái rau quyết rồi, buổi trưa quân hầu ở lại ăn cơm nhé." Chung Quỳ mời:

"Ngươi nên mời ta tới Thiên Xích Lâu xa hoa nhất Trường An, ăn một bữa hồn dương mới đúng chứ.”

"Ta nhớ quân hầu có ăn món đó đâu."

Vân Sơ thở dài:" Chủ yếu là nó đắt."

Chung Quỳ hiểu ra:" Có phải hội triển lãm hàng hóa năm nay không được tốt?"

"Chỉ được sáu thành so với mọi năm, rất nhiều hàng hóa tới Trường An không có người tiếp nhận, đơn hàng số lượng lớn treo ở sở giao dịch gần như không có ai ngó ngàng tới, nhiêu thương đội đường xa thất vọng, e năm sau họ không tới nữa."

Chung Quỳ lấy cuốc đặt trên bờ ruộng, mời Vân Sơ cùng ngồi lên cái cuốc:" Quân hầu gấp quá rồi, Trường An xảy ra chuyện lớn như vậy, ngài có thể khôi phục sở giao dịch không phải dễ, ngài lại muốn Trường An lập tức quay lại như xưa, yêu cầu thực sự quá cao."

"Được rồi, quân hầu ngài là người không có lợi không dậy sớm, nói đi, muốn ta làm gì"

Vân Sơ chỉ con ngựa mận chín đang nhởn nhơ gặm cỏ:" Không phải ta tìm ngươi, nó tự chở ta tới đây đấy."

"Nói vậy là rất xa rất khó rồi."

"Thanh Hải."

"Thanh Hải? Ngài muốn ta tới đó phơi muối à?"

"Không cần phơi, muối ở nơi đó vốn chất cao như núi rồi, chỉ cần cho vào bao vận chuyển về là được."

Chung Quỳ thắc mắc:" Ta nhớ trước giờ Trường An dùng muối Hà Đông, đúng không? Sao đột nhiên lại thay đổi?" "Đúng đấy, nhưng hai ngày trước ta được hoàng hậu gợi mở, muốn dùng muối, gạo, sắt, lụa, vải tạo thành cơ sở cho giao dịch của sở giao dịch. Cho nên cần rất nhiều muôi."

Suy nghĩ một lúc Chung Quỳ đứng dậy, lấy ít cỏ xoa xoa tay coi như đã rửa tay:" Quân hầu cho ta bao nhiêu người?"

"Năm nghìn năm trăm."

"Người ở đâu ra thế?"

"Năm trăm hương dũng Trường An, năm nghìn người Oa, hoàn toàn do ngươi tiết chế."

Chung Quỳ không hài lòng:" Nô lệ sao?”

"Không phải nô lệ, ta không dính vào thứ đo." Vân Sơ phất tay:" Hơi phức tạp, ngươi tiếp xúc là hiểu, người giao hết cho ngươi, tốt xấu thế nào là ở ngươi, ta không quản tới."

Chung Quỳ nghe vậy không hỏi nữa:" Chắc không đơn giản chỉ đi lấy muối bỏ vào bao chứ? Nếu không quân hầu ngài chẳng cần tìm tới ta."

Vân Sơ đứng dậy theo:" Từ Kính Nghiệp, lần này phong thiện Thái Sơn, nhi tử, tôn tử của Anh công đều được phong tước, chỉ có hắn là không, sau đó hắn rời Trường An mang theo ít thân tín, nghe nói tới một dài Hà Tây. Lần này khả năng hắn sẽ biến thành đạo tặc thật rồi."

"Nếu ngươi không cẩn thận gặp phải hắn thì giết đi, chớ xem thường, một tên Từ Kính Nghiệp trở thành đạo tặc có thể lợi hại hơn trước đấy."

"Quân hầu yên tâm."

Vân Sơ có ơn lớn với Chung Quỳ, hắn luôn muốn báo đáp, đây là cơ hội tốt.

Vân Sơ theo Chung Quỳ tới nhà hắn, tuy chỉ là căn nhà trong thôn nhỏ dưới núi nhưng không tệ. Nhà làm hoàn toàn bằng đá, học theo phong cách kiến trúc mới của Trường An, làm hai tâng, cửa lớn, cửa sổ rộng thoáng đãng, tường bao ngoài cũng làm bằng đá chắc chắn. Nữ nhi lớn của Chung Quỳ đã mười một tuổi, thấp thoáng đường nét quốc sắc thiên hương, không phải là do hắn sinh, của lão bà hắn.

Nữ nhi thứ hai của Chung Quỳ chín tuổi, tiểu nhà đầu béo trắng, nhìn là biết đứa có phúc, đáng tiếc, cũng không phải do hắn sinh.

Nhi tử của Chung Quỳ.... Ài, nói thế nào bây giờ, trông rất ... phóng khoáng, mắt to, mồm to, mũi to, miệng to, không phải phóng khoáng thì là gì? Sau cổ có cái bớt có lông nữa ... Tóm lại là đứa bé rất phóng khoáng, nhìn là biết ngay do Chung Quỳ sinh rồi, lẫn đi đâu được.

Năm nay nó đã ba tuổi, dẫn một con chó đen tới, muốn Vân Sơ giết để ăn.

" Chó dùng để trông nhà, không được giết."

Chung Quỳ thích đứa nhi tử này lắm.

Ôn Triêu xách một giỏ cùng nha hoàn từ chân núi đi ra, sương sớm làm ướt mép váy các nàng, thấy Vân Sơ đứng ở trước cửa, nhùn mình thi lễ từ xa.

Nhà của Chung Quỳ xây trên một triền dốc nhỏ, con dốc rải rác những bông hoa dại màu trắng, bên trái có rừng trúc, nghe thấy cả tiếng gấu khoang ăn trúc rau ráu, bên phải là con suối nhỏ ngoằn nghèo từ khe núi chảy ra. Phối thêm với nụ cười dịu dàng Ôn Triêu, tới ngay cả Vân Sơ cũng thấy ở đây không tệ.

Vân Sơ bụng đói vào nhà Chung Quỳ rồi lại bụng đói rời đi.

Một tráng hán như Vân Sơ ăn rau quyết thì no thế quái nào được, mặc dù Chung Quỳ giết một con gà chiêu đãi y, nhưng từ đầu tới cuối Vân Sơ nào có được ăn. Thằng con hào phóng của Chung Quỳ cứ đứng bên cạnh y, dãi dớt chảy ròng ròng, ai mà nuốt nổi, thịt vào mồm nó hết.

Lúc vây tay chào tạm biệt, Vân Sơ có chút áy náy, Chung Quỳ rõ ràng đã không muốn dính dáng tới hồng trần nữa, lại bị y kéo xuống đất.

Bằng hữu đôi khi là thứ tai họa.
Bình Luận (0)
Comment