Q6 - Chương 162: Họ vì miếng ăn mà tới.
Q6 - Chương 162: Họ vì miếng ăn mà tới.Q6 - Chương 162: Họ vì miếng ăn mà tới.
Khi sắp tới cổng thành Trường An thì Vân Sơ dừng ngựa, nhìn về phía đông, chẳng biết từ khi nào có mây đen, che phủ cả một góc trời. Nhớ tới nhi tử ở Khúc giang, Vân Sơ liền quay đầu ngựa.
Có câu trời xanh đợi mưa phùn, hôm nay có trận mưa xuân đầu tiên rồi, không biết có giúp nhi tử hoàn thành màu thiên thanh rực rỡ ngàn đời không?
Mưa xuân bay bay đuổi phía sau, con ngựa mận chín chạy phía trước, kết quả không thoát, chạy tới Khúc Giang thì cả người lẫn ngựa bị mưa xuân tưới ướt đẫm.
Lò gốm nằm tận cùng phía tây thành Khúc Giang, Vân Sơ đi ngang qua đại sảnh sở giao dịch nhưng không vào, dù sao trong đó chưởng quầy hỏa kế nhiều hơn khách thương, vào làm cái gì.
Với lại mưa xuân còn đuổi phía sau kìa.
" Sao cha lại tới đây?" Vân Cẩn đầu trọc chẳng những mặt đầy bụi, trên gương mặt thanh tú cũng dính ít sơn màu:
Vân Sơ cởi áo choàng ướt ném cho Vân Cẩn, đứa bé này liền ôm áo choàng phơi bên lò gốm.
Trên đống củi Ôn Hoan và Địch Quang Tự ngủ say tít, chẳng hề bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh ồn ào xung quanh, ba con chó cũng nằm cạnh lò ấm áp cuộn mình ngủ ngon lành.
Vân Cẩn giải thích:" Hai bọn họ đêm qua cùng tượng nhân trông lửa, chưa ngủ chút nào, vừa rồi mới mệt quá mà thiếp đi."
Vân Sơ kiếm một cái ghế dài ngồi xuống, xoa đầu nhi tử:" Cha trông lò cho, con ngủ chút đi, tối nay theo cha về."
Vân Cẩn lắc đầu:" Con không mật."
Vân Sơ lấy tay lau màu dính trên má nhi tử:" Vẫn đang nghĩ cách phối màu à?"
Vân Cẩn thở dài như người lớn:" Nhân tố ảnh hưởng tới màu sắc thực sự quá lớn, đặc biệt là nhiệt độ, nhiệt độ khác nhau một chút thôi đã cho màu khác nhau."
"Con đo lường nhiệt độ thế nào?"
"Đầu nhờ công tượng lâu năm, chủ yếu là dựa vào màu ngọn lửa."
Vân Sơ gợi ý:" Không nghĩ tới làm ra thiết bị đo nhiệt độ à?"
"Có chứ ạ, Ôn Hoan nghĩ tới nhiệt kế dùng ở thái y viện, cho nên muốn làm ra một thứ đo nhiệt độ trong lò, như thế mới tiện khống chế lửa, nhưng thủy ngân rõ ràng là không được. Quang Tự đề nghị dầu hỏa, thứ đó khá nhạy, song đo nhiệt độ cao lại không bằng thủy ngân, bọn con vẫn đang thí nghiệm ..."
Nghe nhi tử thao thao bất tuyệt, Vân Sơ tin, chỉ cần chúng tiếp tục thí nghiệm, sớm muộn gì cũng tìm ra thứ thích hợp đo nhiệt độ cao.
Đương nhiên Vân Sơ biết dùng cái gì đo nhiệt đô cao tốt nhất - Máy đo ảnh nhiệt hồng ngoại, kiến thức này chẳng có tác dụng mẹ gì.
"Vậy thời gian qua cũng phải có thành phẩm rồi chứ? Dẫn cha đi xem nào."
Vân Cẩn gãi gãi đầu ngại ngùng:" Thời gian qua bọn con nung không ít đồ gốm, trong đó có gốm màu đen, trắng, lá trà là chính. Nhưng những thứ này vẫn chưa được tính là đồ sứ như cha miêu tả, chỉ được tính là nửa sứ thôi. Khi bọn con nâng cao nhiệt độ lên có được sứ, nhưng khi đó màu sắc không thuần, hình thù cũng vặn vẹo."
"Thế nên bây giờ bọn con không tập trung vào màu sắc nữa, mà lựa chọn ba thứ đồ gốm xanh, nâu, đen ổn định nhất, chuẩn bị nung ở nhiệt độ cao xem có biến hóa gì."
Vân Sơ được nhi tử dẫn đi xem đống thứ hình thù kỳ quái, đúng như nó nói, màu sắc loang lổ, hình dạng thì méo mó, chỉ có thể nói là đống mảnh sứ.
Nhìn mưa xuân vẫn lất phát bên ngoài cửa sổ, Vân Sơ thấy trận mưa này rơi phí công rồi, đám Vân Cẩn cách màu mưa tan trời tạnh mây hiện ra tới mười vạn tám nghìn dặm.
Vân Sơ cưỡng chế đưa ba đứa bé về nhà, mới chỉ bắt đầu thôi mà chúng liều mạng như thế này, e cái mạng nhỏ của chúng không kéo dài tới được khi màu thiên thanh xuất hiện. Gió mưa tối tăm
Gà gáy không thôi
Gặp được người rồi
Mà sao chẳng vui?
Khi Ân Nhị Hổ gặp lại Tiết Trường Phong có tâm trạng như thế.
Tiết Trường Phong mặc áo tơi đứng trong mưa xuân, cách cổng viện nhìn Ân Nhị Hổ cười đến là vui vẻ, nhưng hắn không chịu tiến thêm một bước.
Ân Nhị Hổ vừa mới tới gần, Tiết Trường Phong đã nhảy lùi lại:" Ta vừa chỗ trại người Oa tới đây, không biết trên người có bệnh không."
Ân Nhị Hổ gắn giọng:" Ngươi không cần cẩn thận vậy đâu, ta còn bệnh gì chưa bị qua."
Tiết Trường Phong lắc đầu lùi tiếp:" Bây giờ ngươi trong nhà có lớn có nhỏ, trước khi xác định không sao, ta không nên tới gần ngươi thì hơn."
Ân Nhị Hổ nhào vọt tới như hổ vồ mồ, Tiết Trường Phong cuống cuồng né tránh, tiếp đó là tiếng đấm đá huỳnh huych vang lên.
Nhu Nương bế một tiểu nha đầu mũm mỉm đứng trong sân xem đánh nhau, bên cạnh nàng còn có tiểu cô nương năm sáu tuổi. Lâu rồi không thấy trượng phu đánh người, nhưng riêng khoản này nàng đầy đủ tự tin, hai đứa bé cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Phía bên kia Ân Nhị Hổ đã kẹp được cổ Tiết Trường Phong:" Nói mau, chuyện người Oa là thế nào?"
Tiết Trường Phong tuy nói mấy năm qua được rèn luyện rồi, nói cho cùng không đấu lại loại quân hán như Ân Nhị Hổ:" Còn thế nào nữa, khi vừa đặt chân lên quốc thổ nước Oa, ta cứ tưởng mình tới vương quốc trẻ con, khắp nơi toàn là tên lùn cao chưa tới năm thước."
Ân Nhị Hổ siết chặt hơn:" Đừng vờ vịt, ta không hỏi chuyện đó, ai cho ngươi bắt nô lệ? Vân thị không làm chuyện buôn bán nô lệ. Ngươi còn mang về nhiều như thế, những hơn một vạn, ngươi điên rồi à?"
"Không phải buôn bán, nghe ta nói đã." Tiết Trường Phong vỗ vỗ tay Ân Nhị Hổ để hắn lỏng tay cho mình thở:" Không phải nô lệ, ta nói cho ngươi biết, chớ coi thường người ta chân ngắn nhé, sức lực lớn lắm, bao tải trăm cân mà vác trên vai đi như không ấy. Lao lực thế này mà không đùng thì phí."
"Biết vì sao có nhiều người đi theo ta vậy không, ngươi nghe cho rõ, họ đi theo ta đấy."
"Ta không cần bắt, trong đội ngũ của ta có người Oa, đều là người một lòng theo ta, họ bảo ta, mang lương thực đặt đó, là có người Oa tới."
"Về sau có một đêm, bọn họ dẫn trai tráng nguyên một làng tới tìm ta, nói chỉ cần ta cho họ cái ăn là được, thế là đội ngũ của ta nhanh chóng lớn mạnh, so với đám thế gia tử dẫn theo gia tướng, phó binh Cao Ly còn nhanh hơn nhiều."
"Đám người đó toàn nhắm vào thành trì, dọc đường còn công thành phá trại. Chỉ có ta là chạy xuống quê, nên người đi cùng ta không cần trói không xích, chẳng lo họ nổi loạn, rất nhẹ nhàng."
"Ngươi thì nhẹ nhàng rồi ..." Ân Nhị Hổ buông Tiết Trường Phong ra, tay bóp trán, lúc Trường An phát triển hưng thịnh, tiêu hóa vạn người này không thành vấn đề. Nhưng mà năm nay tình hình thê thảm như thế, sắp tới còn khó khăn hơn, huyện tôn lo sắp tới nhiều người không có việc làm, tên này dẫn về một đống người như thế, lấy gì mà nuôi.
Càng nghĩ càng đau đầu, thôi, chuyện này người như hắn có nghĩ cũng không ra gì, dù không muốn, đành để huyện tôn nghĩ cách.
"Đi, theo ta tới thái y viện, mời thái y ở đó tới, trước tiên làm công tác phòng bệnh đã, chẳng may họ mang theo mầm bệnh gì tới Trường An thì ngươi bao nhiêu cái đầu cũng không đủ đền tội đâu..."