Q6 - Chương 163: Chủ thượng.
Q6 - Chương 163: Chủ thượng.Q6 - Chương 163: Chủ thượng.
Trước khi Sở giao dịch sụp đổ, Trường An đã đạt tới đỉnh cao phồn vinh mà một xã hội nông nghiệp có thể đạt tới ở thời kỳ này.
Nông nghiệp thời kỳ này là nền sản xuất phân tán mang tính chất tiểu nông hộ làm chủ đạo. Sản xuất manh mún, nhỏ lẻ như vậy, khiến hiệu suất không cao.
Nếu như muốn xã hội nông nghiệp tiến bộ thêm một bước, thì phải sản xuất tập thể, Vân Sơ đã nghĩ tới một mô hình thích hợp, đó chính là các hợp tác xã.
Sản xuất hợp tác xã này khác với xã hội nô lệ trước kia khác nhau rất lớn, đó là mục tiêu rõ ràng hơn, hiệu suất cao hơn, phân chia công tác tỉ mỉ hơn, chia phần nhiều hơn tạo động lực lớn hơn.
Nếu Vân Sơ muốn Trường An tiếp tục phồn vinh, thì phải lập nên các hợp tác xã lớn, tập trung sản xuất quy mô. Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao Lý Trị đả kích hào môn đại tộc trong lần phong thiện Thái Sơn, y lại để Lý Tư tranh thủ thời cơ lập hợp tác xã ở khắp nơi.
Một là thí nghiệm mô hình này xuất hiện ở Đại Đường, hiệu quả thế nào, hai nữa khi đem dùng ở Trường An sẽ không quá đột ngột.
Nhưng tình hình Trường An thế này không thích hợp cải biến quá lớn, phải đợi mọi thứ dần dần khôi phục đã.
Trong tình thế khó khăn như thế Tiết Trường Phong mang về một cục nợ lớn, mà không chỉ có hắn làm như vậy.
Chuyện này làm Vân Sơ muốn chửi bậy, phế vật thì mãi là phế vật, lần trước thấy đám huân quý tính kế hoàng đế, mượn cớ ra biển, tưởng chúng mưu đồ nước Oa, Vân Sơ còn thấy đàm người này có chút tiền đồ, tích cực bày mưu tính kế cho bọn chúng.
Rốt cuộc đám ăn hại qua đó chẳng được tích sự gì, vẫn là đám ngại khổ, lười làm, ưa hưởng thụ, bắt được ít nô lệ chạy về hớn hở như giành được đại thắng, đầu voi đuôi chuột không đủ miêu tả hết, làm y thất vọng cực.
Tất nhiên lượng lớn người kéo tới Trường An như vậy phải thông qua rất nhiều giấy tờ thủ tục, thế nên Vân Sơ biết trước rồi, có điều quá nhiều việc nhất thời bỏ qua bên, hơn nữa kỳ thực Tiết Trường Phong báo cáo lên Ôn Nhu không phải y.
Bây giờ người tới rồi, không thể không xử lý.
Cũng may y sớm ra lệnh chưởng quây ở thành Đại Hành, cho nên chia ra hai đợt, đợt thứ hai tới tháng 9 mới đến nơi. Đợt này trước tiên kiểm tra sức khỏe, phòng dịch trước rồi mới nói tới chuyện khác.
Ôn Nhu sau khi kiểm tra thật kỹ báo cáo của Tiết Trường Phong mẫn cảm phát hiện ra giai tầng Uy Vân thị, đây đúng là một minh đáng nể của Tiết Trường Phong.
Vì thế hắn cực lực kiến nghị Vân Sơ gặp đám người này, đồng thời thừa nhận địa vị đặc thù của họ, đám đảo những người này chấp dịch vì Trường An mười năm, có thể được đất đai của mình.
Nhờ thế Tiết Trường Phong lần đầu tiên được gặp Vân Sơ vị chủ thượng thực sự mà hắn bỏ công tìm kiếm bao năm.
Cảm giác của hắn là rất bối rối, đây chính là vị chủ thượng ngay từ đầu hắn đã biết, nhưng không muốn thừa nhận. Năm xưa vị này mới chỉ là một huyện lệnh, chưa có tước vị gì, hắn là một trong năm người đứng đầu tổ chức, bây giờ người ta là công tước lẫy lừng Đại Đường, tuy đầu trọc mặc trường sam, vẫn uy nghiêm không gì sánh bằng.
"Chủ thượng nếu muốn gặp Uy Vân thị, thuộc hạ cho rằng nên lấy uy nghiêm, cao quý đặt lên đầu."
"Vì sao?"
"Vì người Oa thích cái đó, sùng bái cái đó, chủ thượng càng tỏ ra cường đại, họ càng thần phục, chủ thượng tỏ ra càng giàu có bọn họ càng hạ mình."
"Rất tốt, xét công lao của ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi là đại chưởng quầy của Vân gia ở ba nước Liêu Đông, tiền lương của Vân thị ở nơi đó, ngươi có thể dùng ba thành mà không cần báo lên."
"Đa tạ chủ thượng." "Không cần đa tạ, đó là điều ngươi đáng có, chỉ có điều lần sau muốn biến mất, nhớ nói một tiếng, tránh đám huynh đệ vì ngươi mà thương tâm."
"Thần hạ hổ thẹn."
"Ngươi nên hổ thẹn, Vân thị chưa bao giờ vứt bỏ người của mình, chỉ cần ngươi không phản bội, Vân thị không vứt bỏ ngươi.
Tiết Trường Phong bái tạ, Vân Sơ tiếp nhận.
Từ đại trạch Vân thị đi ra, dù gặp gỡ ngắn ngủi, Vân Sơ làm hắn thần phục, thỏa mãn ảo tưởng về vị chủ tử hùng mạnh uy nghiêm,
Tiết Trường Phong thấy toàn thân thư thái, như gió mát thổi qua người, muốn đi gặp hảo hữu Ân Nhị Hổ chia sẻ niềm vui này.
Vân Sơ không đi gặp người Oa, cho dù Tiết Trường Phong nói rất hay, y chẳng hứng thú, lần này sở dĩ gặp hắn, là thưởng cho công lao vất vả của hắn thôi, việc hắn làm, Vân Sơ chẳng tán thành, nhưng trong mắt đa phần mọi người, hắn lập công, vì thế Vân Sơ không thể đả kích tính tính cực của mọi người.
Chuyện này do Ôn Nhu đề xuất, vậy tiếp theo để Ôn Nhu xử lý, dù sao trước giờ luôn là Ôn Nhu ra lệnh trực tiếp cho Tiết Trường Phong. Nói đúng ra Ôn Nhu mới thực sự là chủ thượng của hắn, Vân Sơ chỉ là danh nghĩa mà thôi.
Đáng thương cho Tiết Trường Phong, khi nghĩ mình tìm được chủ thượng để thần phục, lại chẳng phải chủ thượng thực sự.
Dù sao thì Vân Sơ quyết định để số người Oa này đi Thanh Hải khai thác muối.
Thứ nhất, y không thích người Oa đẩy đi càng xa càng tốt, thứ hai, y không muốn đem thứ tăm tối này vào Trường An, giống như việc đưa chợ mua bán người ở phường Tu Đức ra khỏi Trường An cho đỡ ngứa mắt vậy.
Chuyện này dù Vân Sơ muốn chẳng thể cấm chỉ được, ngay cả Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt còn coi là chuyện hiển nhiên thì đủ biết nỗ lực của y sẽ chẳng có kết quả gì, chỉ có thể để lại cho thế hệ Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự từng bước loại bỏ nó thôi.
Thành Trường An nay bách nghiệp tiêu điều, mỗi chợ buôn người là sôi động. Hiện có giá nhất là những nữ nô tới từ Bùi thị, Vi thị, Đỗ thị, Hoàng thị, những nữ nhân hào tộc này đều do Chu Hưng xét nhà xong đưa vào Dịch Đình Cung làm nô.
Vì Dịch Đình Cung gần đây tăng thêm nhiều nữ nô nên chủ động bán ra một số lấy tiên, giảm thiểu chỉ tiêu trong cung.
Thôi ma ma hôm nay chuẩn bị tới chợ người ở Khúc Giang để mua ít nữ nô.
Một mặt là Vân Na tiểu nương tử đã về, trong nhà thêm Quan Quan tiểu nương tử, nha hoàn sai bảo không đủ, phải mua một số có nhan sắc tốt, tuổi trẻ về bầu bạn.
Mà Cẩn công tử, Hoan công tử, Quang Tự công tử, Thừa Tu công tử đều đã lớn, nha hoàn hầu hạ bên cạnh không thể quá trẻ, cần mua ít ma ma chững trạc trưởng thành về lo liệu chuyện ăn nở.
Xưởng thêu của Vân Cẩm tiểu nương tử trước đó vì hết tiền nên phải đóng cửa, nay Vân Na tiểu nương tử về rồi, sẽ khai trương trở lại. Nhân lúc nữ nô nhiều, giá lại rẻ, tranh thủ mua một ít tú nương về.
"Thôi ma ma, mang về cho ta một người mặt tròn mắt to nhé." Đó là yêu cầu của Ôn Hoan công tử:
"Ta muốn người gầy, chân phải dài." Đó là yêu cầu của Quang Tự công tử.
Vân Cẩn và Lý Thừa Tu không yêu cầu thêm điều gì, một bận rộn ở lò gốm Khúc Giang, một thì bận rộn học tập ở thái học, nên chẳng để ý chuyện Thôi ma ma mua nha hoàn.
Chỉ Ôn Hoan và Địch Quang Tự là tràn ngập chờ mong.