Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1394 - Q6 - Chương 164: Gian Tế Sao? Vui Đấy.

Q6 - Chương 164: Gian tế sao? Vui đấy. Q6 - Chương 164: Gian tế sao? Vui đấy.Q6 - Chương 164: Gian tế sao? Vui đấy.

Mấy năm qua, thanh danh Thôi ma ma Vân thị trong giới phụ nhân Trường An rất lớn, từ khi sở giao dịch sụp đổ, Thôi ma ma cơ bản là không ra ngoài.

Cứ nghĩ hôm nay mua người sẽ không thuận lợi, vì đám quản sự trong Dịch Đình Cung xưa nay là thế, một đám thực dụng chuyên thượng đội hạ đạp, Vân gia bây giờ trong mắt nhiều người đã đi xuống rồi, khó tránh khỏi một số kẻ tiểu nhân dùng mắt chó nhìn người.

Kết quả xe ngựa nhỏ của Thôi ma ma vừa mới tới chợ người liền được nữ quản sự Dịch Đình Cung niềm nở đón vào một tiểu lâu.

Nữ quản sự xem yêu cầu Thôi ma ma viết trên giấy, che miệng cười:" Quận công vẫn thích lão phụ ư?"

Thôi ma ma bực mình:" Đừng nói bừa, trong mắt chủ nhân nhà ta chỉ có phu nhân, nữ nhân khác dù đẹp tự tiên tên trời cũng chẳng lọt vào mắt đâu."

Nữ quản sự tiếc nuối nói:" Gần đây có một số nữ tử nhà đại hộ nhan sắc cực tốt, lão thân không đành lòng để nữ tử như hoa này bị chà đạp, đang nghĩ nếu có thể vào Vân thị cũng coi như còn một đường sống, thật đáng tiếc."

Thôi ma ma kiêu ngạo nói:" Xinh đẹp à? Có nữ tử nào xinh đẹp bằng tiểu nương tử Vân thị ta? Khỏi khua môi múa mép, nội trạch Vân thị ta không chứa mấy thứ ô uế lộn xộn, chỉ cần người có tài nghệ."

Nữ quản sự cười không nói, vỗ tay một cái, từ cửa bên của tiểu lâu, một hàng nữ tử đi vào.

Thôi ma ma liếc mắt qua đám nữ tử nơm nớp lo sợ này, dung mạo đều rất khá, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nói với nữ quản sự:" Vân thị chỉ cần người lương thiện, biết làm việc, đã vào nhà ta là một lòng một dạ."

"Nếu ngươi có ý đồ gì khác thì bỏ đi, ngươi đừng nghĩ mình ở trong cung thì lão thân không làm được gì ngươi, ngươi đừng quên, An Định công chúa ở Vân thị ta."

"Nếu ngươi nhét kẻ không ra gì vào Vân thị ta, một khi xảy ra chuyện, để xem An Định công chúa có vào cung lột da ngươi không? Với tính khí công chúa nhà ta, dù có hoàng hậu bảo vệ, ngươi cũng đừng hòng thoát."

Nghe Thôi ma ma đe dọa, nữ quản sự không khỏi run một cái, vừa định nói, Thôi ma ma đã cắt lời:" Chúng ta đều là nô tỳ của quý nhân, một lòng vì quý nhân là bổn phận của chúng ta."

"Quý nhân sai bảo là một chuyện, quý nhân không sai bảo mà tự tung tự tác, đó là chuốc lấy cái chết."

"Mau lên, dựa theo danh sách mà chọn người, lão thân mang theo tiền, một tay giao tiền, một tay giao người, không cần nhiều lời."

"Vâng, vâng!" Nữ quản sự cười nịnh:" Lão thân xưa nay cứ tò mò, Vân thị hình như thích dùng cung nhân."

Thôi ma ma nheo mắt, nói từng chữ:" Vân gia không xứng dùng cung nhân bị hoàng gia bán đi sao?”

Nữ quản sự vội xua tay:" Chỉ hỏi vậy thôi mà, không có ý gì cả."

Thôi ma ma hừ một tiếng, kéo tay nữ quản sự lại, thoáng cái trên cổ tay nữ quản sự đó có thêm một cái vòng vàng tinh xảo.

Nữ quản sự kín đáo thu tay lại nhưng không nhận ra, cười tủm tỉm:" Vẫn tuyển dụng lão phụ à?"

Thôi ma ma gật đầu:" Ngươi cũng biết, chủ nhân nhà ta thích lão phụ."

Chuyến đi hết sức thuận lợi, Thôi ma ma chẳng cần vào trong chợ người hỗn tạp kia, được nữ quản sự tích cực phối hợp, không lâu sau dẫn năm mươi hai rầm rầm rộ rộ vê phường Tấn Xương, bà không lập tức đưa những nữ tử này vào đại trạch Vân gia mà an bài ở túc xá nhân viên hậu trạch Nhà ăn lớn.

Ngu Tu Dung nghe Thôi ma ma bẩm báo xong bỏ đồ thêu xuống trầm ngâm rất lâu:" Thật khả nghi, trong này rõ ràng có gian tế muốn nhét vào nhà ta nên mới nhiệt tình như vậy ... thậm chí ta hoài nghi đã có gian tế thẩm thấu vào nhà rồi."

Thôi Dao thong thả nói:" Vân gia chỉ có 286 phó dịch, muốn tìm ra gian tế có gì khó đâu."

"Vậy giao cho cô đấy."

"Tra ra rồi thì làm sao?"

"Trả về cho chủ nhân của chúng là được." Ngu Tu Dung giải quyết nhanh gọn, quay sang nhìn Thuần Vu thị:" Ngươi thấy thế nào?"

Thuần Vu thị mỉm cười:" Háo sắc kỳ thực là bệnh chung của con người, không phân nam nữ, phó dịch dung mạo tốt lại giỏi nhìn mặt đoán ý dễ vươn lên, được chủ nhân coi trọng. Nếu một tạp dịch mà cả đời không thể bước chân vào nội trạch chủ nhân, thứ gian tế đó dù trà trộn thành công cũng có tác dụng gì đâu."

Thôi ma ma che miệng cười:" Nữ quản sự nghĩ chủ nhân thích lão phụ, ả ta nói những hai lần, chúng ta để ý nữ tử có tuổi có nhan sắc, hẳn sàng lọc được một ít."

Vân Cẩm ngồi bên Ngu Tu Dung học thêu, nãy giờ không nói gì, đột nhiên tham gia câu chuyện, tha thiết nói:" A nương, tìm được đám người đó rồi cũng đừng đuổi đi nhé, giữ lại cho con."

Mấy người lớn đồng loạt quay sang nhìn, Ngu Tu Dung hỏi:" Giữ lại cho con làm gì?

Vân Cẩm trả lời hết sức thản nhiên:" Được cử đi làm gian tế hẳn là không ngốc, con muốn xem gian tế hành động thế nào, liên lạc với người khác ra sao, cách truyền tin tức của chúng, đồng thời chúng muốn gì ở nhà ta, hẳn là sẽ thú vị lắm, sau khi con biết hết rồi hãng đuổi đi cũng được."

"Hay đấy!" Thôi Dao hào hứng hưởng ứng đầu tiên:" Hậu trạch buồn chán, nếu như có vài gian tế trà trộn vào cũng có thể mua vui được một chút. Thuần Vu phu nhân, nếu cô phát hiện ra được thì cho vài đứa vào cũng không sao, ha ha ha."

Ngu Tu Dung trừng mắt với Thôi Dao, có điều cũng không sửa lại lời này, nàng cũng không kể cho Vân Sơ, trượng phu đủ bận rộn rồi, huống hồ đây là chuyện ở nội trạch, nàng tự tin có thể khống chế được.

Thực ra có nói với Vân Sơ, y cũng chẳng để ý đâu, kẻ nào tính dùng hậu trạch Vân thị làm điểm đột phá thì nhầm lớn rồi, cả Ngu Tu Dung cũng khơi lên chút hiếu thắng, để xem đám gian tế lợi hại tới đâu.

Chung Quỳ dẫn 5000 người Oa, cùng 500 hương dũng Trường An, hành trang gọn nhẹ lên đường, lương thực, công cụ hay lều bạt gì cũng không có, bọn họ sẽ có được tiếp tế ở Kim Thành.

Hơn nữa Chung Quỳ kiên trì muốn sống cuộc đời mục dân ở Thanh Hải, muốn mọi người quen với việc ăn thịt cùng chế phẩm sữa, không phụ thuộc vào nguồn tiếp tế.

Chỉ có kiên trì dựa vào nguồn tài nguyên sẵn có để khai thác muối, như vậy đội ngũ của bọn họ mới có giá trị.

Vân Sơ than, đám người Oa này thực sự quá may mắn, gặp đúng người lương thiện như Chung Quỳ, chứ đi theo Tiết Trường Phong sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.

Đám người Oa nhìn thấy Chung Quỳ người cao chín thước, bộ dạng xấu xí hung dữ thì gần như khuất phục luôn.

Trong ánh mắt tiễn biệt của đám Vân Sơ, Chung Quỳ như người khổng lồ dẫn người lùn đi hoang nguyên khai thác thương đạo mới.
Bình Luận (0)
Comment