Q6 - Chương 165: Lạ chẳng bằng quen.
Q6 - Chương 165: Lạ chẳng bằng quen.Q6 - Chương 165: Lạ chẳng bằng quen.
Mắt tiễn Chung Quỳ khuất bóng ở đầu kia cầu Hàm Dương, Ôn Nhu nói:" Muối coi như xử lý xong rồi, sau này muối Thanh Hải sẽ bán khắp nơi, đám người Hà Đông lúc đó hối hận cũng đã muộn. Ta nghĩ ngươi không dừng tay đâu nhỉ, sau muối là gì... Trà đúng không?”
"Đoán đúng rồi!" Vân Sơ lấy trong ống tay áo ra một bánh trà màu nâu:" Nhìn kỹ đi, trà phục linh đấy, uống vào kéo dài tuổi thọ, giải ngấy, là đồ tốt cho người hay ăn thịt."
Ôn Nhu cầm bánh trà ước chừng trọng lượng:" Tốt, thế này mới dễ vận chuyển."
Vân Sơ lại lấy từ ống tay áo ra một cái ống trúc:" Cả cái này nữa."
Ôn Nhu rút nút ống trúc ra, lấy ít hạt màu đen cho lên miệng nếm thử:" Đường đen à?
Vân Sơ giải thích:" Phải gọi là đường đỏ, là đồ bổ tốt nhất cho phụ nhân tới tháng hoặc sắp đẻ."
Ôn Nhu muốn che mặt, cái này mà ngươi cũng tham gia nữa sao, ai chọc vào ngươi đúng là xui xẻo mà:" Ai nói thế?"
"Lão thần tiên nói, hai thứ này sau khi đóng gói sẽ in đầu lão thần tiên cùng lời của ông cụ."
Vân Sơ vừa đi vừa giới thiệu cho Ôn Nhu, Ôn Nhu nhìn mọi việc ở góc độ âm mưu và thủ đoạn, cho rằng Vân Sơ đáp trả việc diêm giám gây sự, còn y kỳ thực chỉ quan tâm tới chuyện phát triển kiếm tiền thôi. Đến một nghìn bốn trăm năm sau người ta còn nói đây là đồ tốt mà, ngay cả mốc vàng trên phục linh còn được gọi là kim hoa, không có tiền chẳng uống được.
Trường An nhiều hàng hóa, nhưng sản phẩm có tiếng không nhiều.
Giấy làm ra không bằng giấy Tuyên thành, làm mực chẳng bằng làm mực Huy Châu, làm bút lông chằng bằng bút Tô Hàng, tới ngay cả sắt luyện ra cũng chẳng tốt bằng sắt Triệu Châu. Hiện giờ Trường An trừ nhiều hàng và một số món ăn ra thì chẳng có gì nổi danh Đại Đường.
Vân Sơ quyết định tạo ra sản phẩm danh tiếng, khơi lên nhiệt tình mua sắm của người có tiền.
Danh tiếng của lão thần tiên thực sự hữu dụng, nếu không thể khai thác hết giá trị thương hiệu của lão thần tiên, Vân Sơ thấy có lỗi với lòng yêu dân như con của ông cụ.
Ôn Như nghe Vân Sơ giải thích thì tương luôn một câu:" Danh tiếng của cha ngươi cũng cao lắm, sao ngươi không tận dụng? Ngươi xem cái tên hương nến Huyền Trang thế nào? Đảm bảo bán chạy."
"Câm mồm, nếu không lão tử làm ra xe chở cứt Ôn Nhu cho ngươi nổi danh thiên hạ."
"Được, làm đi, sau đó nói không chừng có muôi múc cứt Vân Sơ, cho ngươi mỗi lần ăn cơm nghĩ tới thứ này, xem ngươi ăn ngon được không? Lão tử sợ ngươi chắc?"
Kinh tế Trường An trầm lắng không chỉ thành áp lực với Vân Sơ mà Ôn Nhu cũng trở nên nóng nảy.
Công trình cải tạo thành nam không hề khiến người Trường An kích động dù khuynh gia bại sản, vay tiền cũng phải mua nhà như bọn họ dự liệu trước đó. Người xem rất nhiều, người hâm mộ rất nhiều, nhưng nhắc tới bỏ tiền mua nhà thì đều lắc đầu.
Vân Sơ và Ôn Nhu ngồi trên tường thành nhìn công trường sôi động dưới chân mà phiền lòng.
"Trước kia công trình cải tạo chỉ cần khởi công một cái là chúng ta thu được chừng sáu thành tiền đặt cọc, đủ để chi dùng. Bây giờ công trình cải tạo thành nam đã bắt đầu mười một ngày, tiền đặt cọc chưa có nổi một thành, hai tháng sau thương cổ làm xong nền móng, chúng ta phải trả hai thành tiền công trình. Ngươi bảo ta kiếm đâu ra số tiền này đây?" Vân Sơ lo lắng hỏi Ôn Nhu:
Ôn Nhu nhổ cỏ đuôi chó mọc ra từ khe tường, ngậm trong miệng:" Tin tức này vẫn bảo mật chứ?" Vân Sơ gật đầu:" Trừ hai trướng phòng ra thì chỉ có ta và ngươi biết thôi."
Ôn Nhu cười nham hiểm:" Ta nghĩ có một người sẵn lòng bỏ khoản tiền công trình này đấy."
"Ngươi đang định nói tới hoàng hậu đấy à?"
"Đúng thế, hoàng hậu đang toàn lực đối phó với ngươi mà, muốn dụ vào chuyện này không khó ...'
Vân Sơ dứt tóc:" Ta thực sự không muốn đối đầu với hoàng hậu, có đấu với bất kỳ ai ở Đại Đường cũng nhẹ nhàng hơn đấu với hoàng hậu."
Ôn Nhu dùng môi dưới đẩy cọng cỏ đuôi chó lên:" Cứ lùi mãi, dùng cách cài kim trong gối khiến hoàng hậu thua thiệt song phải ngậm bồ hòn làm ngọt cũng không tốt đâu, ngươi nên thẳng thắn phản kích một lần đi, khiến hoàng hậu phải thua đau, thua mất mặt, như vậy mới đủ sức uy hiếp, nếu không sau này còn phiền."
"Ngươi xem chuyện sở giao dịch đi, chúng ta cứ nghĩ hậu quả đủ lớn sẽ cầm chân họ được một thời gian, nhưng thiệt hại là người khác, họ không hề gì, nên giờ lại nhòm ngó Trường An rồi. Nhân chuyện cải tạo thành nam này đặt một cái bẫy, vừa để dẳằn mặt, vừa kiếm khoản tiền lớn kiến thiết Trường An, ngươi thấy thế nào?"
Vân Sơ suy nghĩ:" Theo như tin tức Địch Nhân Kiệt tổng hợp được có phải huynh đệ Vũ thị đã dưỡng thương xong, chuẩn bị nhậm chức rồi phải không?"
Ôn Nhu hiểu ý Vân Sơ nhưng lắc đầu:" Ta thấy nên tiếp tục lợi dụng Ung vương Hiền, lạ chẳng bằng quen..."
Thảo luận xong, hai người rời tường thành không một bóng người, mặt nghiêm túc bắt đầu kiểm tra công trường.
Tám phường của nam thành lần này cải tạo tập thể, đây là công trình cải tạo chưa từng có tiền lệ ở Trường An. Sự thực vì lần này phạm vi cải tạo quá lớn, số lượng phòng cung ứng ra quá nhiều, nên không xuất hiện giá nhà tăng vọt.
Bách tính Trường An đâu phải kẻ ngốc, nhất là vừa rồi trải qua sự kiện sở giao dịch, ai nấy đều tỉnh táo, cứ quan sát trước rồi tính sau. Trong quan niệm chất phác của họ, một khi không bán được thì hàng phải giảm giá là chuyện tất nhiên.
Sau khi dạo một vòng quanh công trường, Vân Sơ cực kỳ khẳng định, những thường cổ phụ trách xây dựng đường xá, cảnh quan, kiến trúc làm việc với thái độ hết sức cẩn trọng, các loại vật liệu họ sử dụng đều là tốt nhất.
Chỉ cần Vân Sơ có thể trả tiền công trình đúng hạn, bọn họ sẽ tiếp tục dùng khoản tiền đó để xây dựng phần tiếp theo, cho đến khi hoàn thành công trình, Vân Sơ bán nhà lấy tiền, thanh toán lần cuối.
Hiện giờ ai nhìn vào cũng thấy đây là chuyện lãi lớn, thực tế Vân Sơ đang ôm chủ khoai nóng.
Trải qua một phen điều tra của Địch Nhân Kiệt với Ung vương Hiền, Vân Sơ thấy Ôn Nhu nói rất đúng, trên đời này loại người nào khao khát phát tài nhất?
Người nghèo à?
Đúng một nửa thôi, nói chính xác phải là một người từng giàu có nhưng đã mất sạch, khao khát tiền còn lớn hơn người nghèo truyền thống gấp nghìn lần.
Nghèo truyền thống thì nghèo quen rồi, có biết sung sướng là gì đầu, nên nghèo tiếp cũng không quá đau khổ.
Còn người giàu có biến thành người nghèo, hắn nếm trải những thứ tốt nhất, xa hoa nhất thì chỉ cân cuộc sống đi xuống một chút thôi, hắn cũng thấy mình đang sống trong địa ngục.
Chết người nhất là loại người cho rằng mình ngã ở đâu thì phải đứng lên từ đó, lại còn tin rằng mình nhất định sẽ đứng lên được.
Loại người đó mà không lợi dụng, Vân Sơ thấy có lỗi với bản thân.