Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1396 - Q6 - Chương 166: Miễn Là Ngươi Đau Khổ.

Q6 - Chương 166: Miễn là ngươi đau khổ. Q6 - Chương 166: Miễn là ngươi đau khổ.Q6 - Chương 166: Miễn là ngươi đau khổ.

Từ sau khi làm sập sở giao dịch, Ung vương Hiền chỉ bị Lý Hoằng đánh cho một trận, bị hoàng đế hạ chỉ trách mắng, thế là trừng phạt kết thúc.

Thế nhưng quan viên thuộc phủ Ung vương thì xui xẻo lớn, từ thái phó tới trưởng Sử, rồi cả tẩy mã, tân khách, gần như toàn bộ bị Lý Hoằng bãi quan đoạt tước tống vào ngục. Có thể nói lần này Lý Hoằng đã thanh lý cực kỳ sạch sẽ nhân mã phủ Ung Vương.

Vốn mỗi năm vào mùa thu là thời điểm Ung vương Hiền vui vẻ đắc ý nhất, vì lúc này y tổ chức thi hội mùa xuân cực lớn, hiệu triệu tất cả thi nhân Đại Đường trừ Vân Sơ tham dự thịnh hội, cùng ca tụng Đại Đường thịnh thế.

Trong thi hội ở Ung vương phủ, sĩ nữ đông đảo, sĩ tử khắp nơi, quan lớn hiển quý tham dự, lãng tử cuống nhân dốc sức trổ tài.

Ngay cả Vân Sơ nghe tới quy mô của thi hội do phủ Ung vương tổ chức cũng phải tặc lưỡi không thôi.

Làm Vân Sơ hâm mộ nhất người ta không chỉ lựa chọn thi nhân, còn lựa chọn ra thập nhị nguyệt hoa khôi, cùng với mười hai vị thi tiên "hưởng trọn giấc xuân", đúng là tài tử giai nhân phối hợp.

Mỗi năm mở thi hội đều quy mô chưa từng có, khiến toàn bộ Trường An cũng điên cuồng theo, mười hai vị thi tiên sẽ được Ung vương Hiền tiến cử cho hoàng đế, còn mười hai hoa khôi trong một năm sau đó kiếm đủ tiền mua một tiểu viện u tĩnh ở phường thị không tệ.

Thi hội gần nhất, Vương Bột với bài Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục Châu đoạt ngôi đầu, ai ai cũng bảo đây là bài thơ tiễn biệt hay nhất sau Biệt Địch Đại của Vân Sơ.

Lần đó, cùng hưởng giấc xuân với Vương Bột là hoa khôi mẫu đơn xinh đẹp nhất Trường An, nghe đâu nữ tử này thân thể trời sinh mềm như bún ... Vân Sơ nghe tin này cũng ghen ty.

Năm nay hết rồi, khiến rất nhiều thi nhân cố ý tới Trường An, ý đồ mượn thi hội được lọt vào mắt xanh thất vọng, càng khiến cho những mỹ nhân chăm sóc dung mạo cả năm đoạt hoa khôi phải thương tâm.

Vân Sơ cũng tiếc lắm, không có thi hội, Trường An thiếu đi một hoạt động kiếm tiên, đúng lúc đang cần những hoạt động xa xỉ thế này.

Nếu chẳng phải Ung vương Hiền coi Vân Sơ như kẻ thù, kỳ thực y rất muốn tài trợ cho một hoạt động như vậy.

Lý Hiên không chỉ năm nay không có tiên mà có thể thấy được, trong vòng mười năm tới hắn cũng không có tiên. Mặc dù đất phong của hắn mỗi năm đều nộp lên rất nhiều tiền, song số tiên này không tới tay hắn, cái hố lớn Sở giao dịch chưa được lấp đầy đâu.

Mắt thấy thời gian tổ chức thi hội sắp qua rồi, Ung vương Hiền nóng nảy như con thú bị giam trong lồng, bất kể lúc nào cũng có thể nổi điên, đập phá đồ đạc, trừng phạt cung nhân.

Thấy lại có một cung nhân bị kéo ra ngoài đánh đòn, Hạ Lan Mẫn Chi vừa ở bên ngoài về, thở dài khuyên can:" Điện hạ không nên nóng giận như thế."

Ung vương Hiền giờ như chó điên, thấy ai cũng cắn, rống lên:" Thi hội là cơ hội để bản vương chiêu nạp hiền tài thiên hạ, vậy mà bây giờ chỉ vì chút tiền tài thôi mà không thể tổ chức, ngươi nói bản vương không giận có được không?"

"Nếu như điện hạ cần, chỗ thần ..."

"Ngươi định ban ơn cho bản vương đấy à?"

Hạ Lan Mẫn Chỉ bình tĩnh chắp tay:" Thần kính hiến lên điện hạ."

Ung vương Hiền hung hăng phất tay:" Không cần, nếu để người ta biết bản vương ngay cả tiền tổ chức một cái thi hội cũng không có thì khỏi tổ chức còn hơn."

Hạ Lan Mẫn Chi cũng lường trước được chuyện này rồi:" Nếu điện hạ không tiếp nhận thần kính hiến, lại không muốn dựa vào thân phận mình để cướp đoạt, vậy hiện chỉ còn đường dùng mưu mà lấy."

Ung vương Hiền vội hỏi:" Lấy thế nào?" Hạ Lan Mẫn Chỉ lấy từ trong lòng ra một cuộn giấy được in vô cùng tỉnh xảo, trải phẳng ra trên bàn, lấy chặn giấy đặt ở hai đầu.

Lý Hiền nhìn một cái là nhận ra ngay công trình cải tạo thành nam mà Vân Sơ đang tiến hành, cái gì không nói chứ riêng hình vẽ màu này khiến hắn nhìn một cái đã thích ngay rồi.

"Nước phẳng mây bay lên, hoa thơm trăng lại tròn."

"Sống ở trong ánh sáng, sống ở trong hạnh phúc, sống ở trong phú quý"

"Một tòa thành, một căn lầu, đôi người ngọc."

"Sống ở phồn hoa, hưởng thụ thế ngoại."

Lý Hiền càng xem càng say mê:" Nơi ở thế này, đám nhà quê làm sao xứng chứ?"

Hạ Lan Mẫn Chi nói:" Một tòa trạch viện ở đây giá tới chục vạn, đám nhà quê sao ở được, đương nhiên là chuẩn bị cho các quý nhân rồi."

Lý Hiền xem lại lân nữa:" Hai bài thơ của Lư Chiếu Lân và Dương Quýnh khá đấy."

Hạ Lan Mẫn Chi thấy Lý Hiền hiểu sai ý mình, chỉ bản vẽ nói:" Điện hạ thấy những căn nhà thế này có kiếm được tiền không?"

Lý hiền biết đây là kế hoạch của đám Vân Sơ, thế nên hết sức đố ky khịt mũi:" Đương nhiên là rồi, nơi này có hai tòa đại trạch tứ tiến, có thể so với vương phủ của ta ... Không, thậm chí còn hơn ấy chứ."

Hạ Lan Mẫn Chi mỉm cười:" Thần nói dùng mưu mà đoạt lấy chính là nói tới kế hoạch cải tạo thành nam này. Nói tới khả năng kiếm tiền, thiên hạ không ai hơn được Vân Sơ."

"Y đem mảnh đất của bách tính xây thành nhà hai tầng, thậm chí ba tầng, như thế dư ra lượng lớn đất đai. Bách tính sống trong tiểu lâu tuy chật chội một chút, ở mảnh đất hơi kém chút, nhưng phàm vùng đất lấy ra để xây dựng đại trạch, cửa hiệu thì đều ở chỗ đắc địa. Điện hạ nghĩ mà xem, đất đai ở Trường An đắt đỏ thế nào, riêng lấy mặt bằng thôi, Vân Sơ kiếm hai thành, lại chẳng phải bỏ ra cái gì."

"Chưa nói nhà cửa xây lên rồi, riêng khoản vật tư khổng lồ xây dựng lên, Vân Sơ không kiếm chác gì trong đó, ai mà tin được."

Lý Hiền ngây ra nhìn bản vẽ trên bàn, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài:" Bản vương không có tiền."

Hạ Lan Mân Chi dẫn dắt:" Điện hạ không có, nhưng còn bệ hạ còn hoàng hậu nữa."

"Phụ hoàng thương ta, nhưng ta không thể đòi hỏi vô độ, còn mẫu hậu lại không thương ta, chỉ thương mỗi Lý Hoằng."

"Dù sao cũng là mẹ con."

Lý Hiền yếu ớt xua tay:" Để cho ta suy nghĩ đã."

Hạ Lan Mẫn Chi lập tức cáo từ, rời khỏi phủ Ung vương, nhưng hắn không về phủ Chu quốc công mà hắn đã mua lại, tới trà lâu náo nhiệt nhất ở Chu Tước đại nhai.

Từ khi quán quán trà phổ biến ở Trường An, số lượng trà lâu tăng lên vùn vụt, trở thành một nơi thanh đàm tuyệt vời cho những sĩ tử không có tiền uống rượu.

Lý luận về nhà đất mà Hạ Lan Mẫn Chi vừa truyền đạt cho Lý Hiền chính là vừa nghe ngóng được ở trà lâu.

Thấy Lý Hiền đã động lòng, Hạ Lan Mẫn Chi muốn nghe thêm một chút để còn về phét lác với Lý Hiền.

Mục đích của hắn không phải là giúp Lý Hiền kiếm tiền, hắn muốn dùng miếng thịt béo bở cải tạo nam thành để chia rẽ quan hệ Ung vương Hiền và hoàng hậu, khiến mẹ con họ trở mặt thành thù.

Hạ Lan Mẫn Chi luôn cho rằng, Vũ Mị chính là hung thú khiến hắn nhà tan cửa nát, nếu không thể khiến Vũ Mị thống khổ, đời này hắn không bao giờ thoải mái được.

(*) Thực ra như trong truyện này thì Hạ Lan Mẫn Chi và Lý Hiền là anh em cùng mẹ khác cha.
Bình Luận (0)
Comment