Q6 - Chương 167: Dư luận học của Ôn Nhu.
Q6 - Chương 167: Dư luận học của Ôn Nhu.Q6 - Chương 167: Dư luận học của Ôn Nhu.
Mặc dù vừa mới uống trà xong, Hạ Lan Mẫn Chi vẫn muốn uống quán quán trà, không chỉ bởi vì lá trà nơi này ngon, mà ngay cả quả khô ăn cùng cũng là hạng nhất, thêm vài cái bánh nướng, cực kỳ hợp thong thả nhâm nhi, không giống chỉ uống trà không có phần buồn tẻ.
Trong thời gian đợi nước sôi, Hạ Lan Mẫn Chi cho vào miệng một miếng đường phèn, khép mắt lại lắng nghe đám thương cổ rảnh rỗi ở bình phong kế bên nói chuyện.
Có vẻ đám sĩ tử lúc nãy đi rồi, may là đổi người nhưng đề tài không đổi, chứng tỏ đây là chủ đề đang có sức nóng ở Trường An.
"... Bây giờ còn nói chuyện Vân gia làm gì, gia nghiệp của Vân Sơ ném vào cái động không đáy Sở giao dịch rồi, nếu không phải Na Cáp đại vương trở về, Vân gia bây giờ ăn rau ăn cháo sống qua ngày ấy chứ, nói chung nhà này hết rồi."
" Thế thì làm sao nào, chỉ cần bán được hết nhà ở thành ngam, gia nghiệp huyện tôn còn chẳng bằng mấy lần trước kia."
" Ngươi là người mới không biết lịch sử phất lên của huyện tôn năm xưa, biết là gì không? Công trình đầu tiên mà huyện tôn cải tạo chính là phường Tấn Xương, khi đó trong tay huyện tôn không có được mấy đồng, dựa vào cái mồm thôi đã khiến thương cổ đua nhau ném tiền vào, giúp ngài ấy cải tạo, cuối cùng trở thành người chiến thắng lớn nhất. Bây giờ dù có trắng tay vẫn làm lại mấy hồi."
" Ngươi nói thế vẫn còn kém lắm chưa hiểu hết ngọn ngành đâu, ta hỏi ngươi thế những thương cổ nghe lời huyện tôn ném tiền vào đó có kiếm được tiên không?"
"Thì kiếm được."
"Bách tính nghe lời huyện tôn phá nhà cũ có nhà mới ở không?”
"Có chứ."
"Thế không phải là xong à, ai cũng có lợi cả, đó mới là cái tài của huyện tôn, không như kẻ khác, chỉ chăm chăm chiếm hết lợi cho mình. Thế nên đợi mà xem, đừng tưởng huyện tôn giờ không có tiền, đợi thành nam cái tạo xong là có tiền ngay, đúng là trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngàn vàng tiêu hết lại có ngay."
"Nhưng mà nói thế nào thì Vân huyện lệnh cũng có bỏ đồng nào đâu, bằng vào cái gì mà y chỉ tốn nước bọt mà tiên bạc cuồn cuộn đổ vào chứ? Không phải là quá bất công à?”
Hạ Lan Mẫn Chi nghe tới đó nhai miếng đường phèn rốp một cái, hắn thấy người này nói đúng lắm, tiền của thiên hạ, bằng cái gì một mình Vân Sơ kiếm hết chứ?
Tất cả những điều hắn nghe thấy được sắp đặt bởi một người.
Ôn Nhu trước kia ở Thái học được mọi người gọi là Tin Đồn huynh.
Bây giờ không gọi hắn như thế nữa.
Chủ yếu vì Ôn Nhu từ lâu thoát ly khỏi kiểu tranh đấu thấp kém bằng tin đồn rồi, giờ đây hắn chuyên tu Dư luận học.
Theo định nghĩa của Ôn Nhu, Dư luận học là một loại học vấn sử dụng cách nói chuyện đặc biệt, các phương thức hành vi đặc biệt tác động tới lối suy nghĩ hay cao cấp hơn là thao túng hành vi vốn có của một người hay là của cả nhóm người.
Bất cứ thứ gì dù không đáng chú ý, một khi được người ta nâng lên tâm học vấn thì không đùa được đâu.
Năm xưa khi Ôn Nhu ngộ ra Dư luận học đã từng lấy chính Hạ Lan Mẫn Chi làm thử nghiệm, kết quả là hỏa hầu của hắn khi đó chưa đủ, ra tay lại quá mạnh, làm Hạ Lan Mãn Chỉ thần kinh thất thường, Tiết Trường Phong quá kinh sợ về thủ đoạn của chủ thượng mà giả chết trốn mất năm năm, ba người Vân Sơ cũng vì thấy hậu quả quá lớn mà dừng ngang kế hoạch.
Nay Ôn Nhu thấy học vấn của mình đã thành, lần nữa lấy Hạ Lan Mẫn Chi ra dùng, định ngã ở đâu đứng lên ở đó.
Cho nên những lời Hạ Lan Mẫn Chi nghe thấy ở trà lâu chính là thứ Ôn Nhu muốn hắn nghe được.
Hơn nữa không chỉ ở trả lâu, dù hắn tới nhà ăn, tới thanh lâu, tới nhà xí cũng nghe thấy những lời này. Cho nên Hạ Lan Mẫn Chi sau khi về tới hậu trạch cũng nghe thấy lão bà Đốn Châu và nha hoàn thảo luận chuyện nhà đất ở nam thành.
"Nghe bảo thủy lộ ở nam thành sẽ được dẫn từ ao Khúc Giang tới, dưới đáy kênh còn trải đá cuội và cát sống, đến mùa hè, phu nhân có thể đưa tiểu công gia ra kênh nước trong viện tử chơi đùa, dù không mặc gì cũng không sao."
"Cũng phải, Trường An cái gì cũng tốt, chỉ là nóng quá, làm người ta hận không thể lột da ra."
Cư trú ở Trường An lâu rồi, tính cách hoang dại ngang ngược của Đốn Châu cũng dần dần thay đổi một chút, thấy Hạ Lan Mẫn Chi về, vội vàng chạy ra nắm tay hắn:" Phu quân, chúng ta mua một tòa đại trạch ở nam thành đi."
Hạ Lan Mẫn Chi cười:" Không cần mua, sắp không cần tốn tiền cũng có một trạch viện không tệ ở nam thành rồi."
Đốn Châu tức thì phấn chấn:" Phải lớn nhé, có kênh nước dài chảy qua, còn phải có thể đào được ao nước lớn ở hoa viên để tiện tắm rửa."
Hạ Lan Mẫn Chỉ chiều chuộng vỗ má Đốn Châu:" Yên tâm, rồi sẽ có."
Chuyện tương tự cũng xảy ra với huynh đệ Vũ thị.
Mặc dù huynh đệ bọn họ ở Lạc Dương nhưng nhận tin tức tới từ Trường An không chậm hơn Hạ Lan Mẫn Chi là bao.
Xét tới chuyện Vân Sơ ở Trường An, thế nên tòa thành đó chẳng phải là chốn an thân lập mệnh tốt cho huynh đệ bọn họ. Huynh đệ bọn họ cơ bản không cân nhắc tới chuyện lập sản nghiệp ở Trường An, thậm chí có thể nói thế này bọn họ không định lập sản nghiệp gì trong phạm vi 500 dặm xung quanh nơi thằng điên đó sống.
Vũ Thừa Tự là chủ sự phụng xa ngự, tức là quản lý chuyện xa mã của hoàng gia, bây giờ xe ngựa hoàng gia đa phần là xe bốn bánh, không phải xe hai bánh như trước đó nữa.
Không may là loại xe này phía dưới có lò so giảm xóc và bánh xe chuyển hướng bằng sắt mà chỉ Trường An mới sản xuất, vì thế mà chức vụ của Vũ Thừa Tự khó tránh khỏi phải tiếp xúc với phía Trường An. Nhất là mỗi năm thay mới hay bảo dưỡng, đều phải do chủ sự như hắn tới Trường An lo liệu, nếu không một khi xe ngựa xảy ra vấn đề, phụng xa hắn khó mà thoát tội.
Dù là thế Vũ Thừa Tự vẫn không muốn lập sản nghiệp ở Trường An, vì qua lại với Vân Sơ quá tổn thọ.
Cũng chẳng biết là ai cảm thán một câu - Nếu công trình cải tạo nam thành Trường An do chúng ta chủ trì thì tốt biết mấy.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Vũ Thừa Từ bề ngoài chẳng có phản ứng gì, kỳ thực đã nghe câu này vào lòng.
Vân Sơ thiếu chút nữa đánh chết hắn, hắn phá hoại chuyện tốt của Vân Sơ, không phải là quá đáng, đúng không?
Vũ Tam Tư nghĩ như thế.
Hắn và Vũ Thừa Tự không giống nhau, giờ hắn là tướng quân của tả vệ, mà tả vệ của Lạc Dương với tả vệ của Trường An cứ cách một năm là phải luân chuyển. Thập lục vệ Lạc Dương tới Trường An và thập lục vệ Trường An tới Lạc Dương.
Đó là chủ ý của hoàng đế, mục đích là không để thập lục vệ thuộc về mình hình thành phái hệ, bị người ta chia cắt thành hai phái.
Vũ Tam Tư năm sau phải tới Trường An thập lục vệ trực ban một năm, mặc dù thời gian qua hắn cắn răng nhịn đau luyện võ, từ tiến độ trước mắt mà xét, năm sau tới Trường An vẫn bị Vân Sơ đánh cho không còn sức chốn trả.
Không thể không nói anh hùng kiến giải giống nhau, huynh đệ Vũ thị chẳng hẹn mà cùng nảy ra suy nghĩ phá hoại kế hoạch cải tạo nam thành của Vân Sơ, chỉ có biến Vân Sơ thành quỷ nghèo, y mới không còn tự tin bắt nạt huynh đệ bọn họ.
Buổi tối hai huynh đệ bọn họ hẹn nhau ăn cơm, mới đầu không ai có gì để nói cả, đến khi Vũ Thừa Tự nhắc tới kế hoạch cải tạo nam thành, bắt đầu đề tài ào ào, chủ ý xấu cuồn cuộn.