Q6 - Chương 169: Gian tế à? Mua vui thôi. (2)
Q6 - Chương 169: Gian tế à? Mua vui thôi. (2)Q6 - Chương 169: Gian tế à? Mua vui thôi. (2)
Được Thôi ma ma chuẩn bị nước ấm rửa ráy, sau khi xong xuôi đi ra đại sảnh thấy cả nhà đợi cơm mình, Vân Sơ cười nói:" Thời gian tới không cần đợi ta, ta phải tới công trường, sẽ về muộn đấy."
Vân Na sốt sắng chạy ra kéo Vân Sơ ngồi vào chỗ, vội vàng nói:" Ca ca phải để cho muội viện tử tốt nhất ở nam thành nhé, còn là cái có ao nước thật to trong nhà mới được."
Tên Ôn Nhu đó chẳng biết có thể lừa được người ta không, người nhà mình đã trúng chiêu trước rồi, Vân Sơ cười méo miệng:" Nóng ruột quá, còn lâu mời cải tạo xong, có điều cái tốt nhất không thể cho muội được, ca ca phải đem bán lấy tiền."
Ngu Tu Dung cũng nghiêng người sang:" Thiếp thân đang tính có nên kiếm một viện tử cho nhà ta ở nam thành không, giờ nhà chúng ta đông người, không thể nới chỗ này một ít, mai nới chỗ kia một ít được, tốn kém mà ở vẫn không thoải mái..."
"Được được!" Vân Sơ trả lời qua loa cầm đũa lên:" Đợi chuyện sở giao dịch kết thúc rồi tính."
"A gia, con có rất nhiều tú nữ, địa điểm bây giờ chật quá rồi." Vân Cẩm chạy tới chui vào lòng Vân Sơ, lắc mông làm nũng:
Ngu Tu Dung nhìn cảnh này trừng mắt với Vân Na, nàng tốn mười năm dạy ra một thiên kim tiểu thư hào môn, thế mà Vân Na về chưa bao lâu làm hư Vân Cẩm rồi.
Vân Sơ lại thích Vân Cẩm hoạt bát như thế, đứa bé này trước kia hơi trầm, lúc nào cũng lặng lẽ một mình, không hòa hợp với mọi người, vì thế vui vẻ vuốt tóc khuê nữ, sảng khoái hứa hẹn luôn:" Được, tới khi đó cha chuẩn bị cho con một cái xưởng ở nam thành, loại trước có cửa hiệu sau làm nhà xưởng, tới khi đó con muốn làm gì cũng được."
"A gia, a gia!" Vân Loan không thích a gia bế người khác trước mặt nó, thế là nhảy khỏi ghế chạy tới, muốn kéo tỷ tỷ ra để thay nó vào:
Cảnh này làm Vân Quan Quan hâm mộ lắm, ở nhà cũ của nó, ăn cơm là chuyện rất trang trọng, mọi người im lìm ăn, không ai nói câu nào, đâu như thế này.
Thôi Dao nhìn thấy đẩy mông một cái, Vân Quan Quan chạy tới ôm lấy chân Vân Sơ, thế thọt gọi:" A gial"
Vân Cẩm toại nguyện rồi nên rời lòng Vân Sơ, đắc ý khoe với Vân Na:" Cô cô, a gia hứa với cháu rồi."
Vân Na thè lưỡi ra:" Cô cô có thể tự mua, chẳng cần."
Vân Cẩm tức thì tối mặt, dài giọng:" Cô cô có tiền, cô cô lợi hại."
Vân Na cười to:" Ta có tiền, đương nhiên là lợi hại."
Vân Sơ bế cả Vân Loan và Vân Quan Quan lên, đặt mỗi đứa lên một cái đùi của mình, nhìn chúng há mồm như chim còn đợi mớm mồi, lấy hai cái chân gà cho mỗi đứa một cái, vung tay:" Cả nhà ăn thôi."
Một nha hoàn áo hồng tuổi mười bốn mười lăm, thấy hai đứa bé ngồi trong lòng Vân Sơ làm y ăn uống bất tiện, cho nên chuyên môn đứng bên cạnh gắp thức ăn cho cha con họ.
Vân Sơ quay sang nhìn tiểu cô nương, dưới ánh đèn, khuôn mặt chưa hết non nớt ánh lên sự thanh thuần tươi mát, rất xinh đẹp, hỏi Thôi ma ma:" Người mới sao?"
Thôi ma ma cười đáp:" Vệ cô nương thông minh khéo léo, lão thân chuyên môn chuẩn bị cho phu nhân."
Vân Sơ nhìn nha hoàn đó dùng hai cái thìa nhanh nhẹn lấy cá tách xương cho hai đứa bé ăn, thủ pháp rất thuần thục, nói:" Thưởng!"
Thôi ma ma tức thì lấy một cái ngân châm ra, gài lên đầu Vệ cô nương thẹn thò tạ ơn Vân Sơ.
Cả nhà ăn cơm xong liền tới thời gian uống trà, uống trà vào buổi tối vốn không phải là thói quen tốt, nhưng Vân gia quen ngủ muộn, cho nên không sao cả.
Thường buổi tối Vân Sơ sẽ giảng bài, nhưng hôm nay đám Vân Cẩn nhất trí mong phụ thân có thể kết hợp thực tế giảng giải về Trường An.
Nhìn đám Vân Cẩn đem cả bản vẽ quy hoạch Trường An ra, Vân Sơ không thể không giảng giải tÌ mỉ định vi tương lai của Trường An.
"Trường An là ngọn hải đăng văn minh mà ta lập nên cho Đại Đường."
"Vậy văn minh là gì?"
"Ta cho rằng văn minh là khi chúng ta thực sự biết dùng đầu óc của mình để sống, chứ không phải đơn thuần dùng thân thể để sống."
"Khi con người vứt đi sự dã man, sử dụng trí tuệ là lúc ngọn lửa văn minh chảy lên."
"Ta đã đi nhiều nơi, từ Tây Vực tới Liêu Đông, thấy vô số nơi vẫn còn sống bằng bản năng, ở những nơi như thế cướp đoạt là chuyện thường, chém giết là cách sống. Có lần ta hỏi một thiếu niên chém chết một người lấy thức ăn, lấy y phục, vì sao phải giết người kia, hắn không trả lời được, chỉ nói phụ thân dạy hắn như thế, thấy mọi người cũng làm thế."
"Bọn họ không biết suy nghĩ, hay có thể nói, bọn họ chưa bao giờ thực sự suy nghĩ."
"Nói rộng ra hơn một chút, những kẻ đọc sách thánh hiền, mở miệng ra là Khổng nói, Mạnh nói, thuộc làu làu thi thư, nhưng không có tư tưởng riêng, không có nhận thức riêng, máy móc tuân theo sách vở cũng khác gì kẻ ăn lông ở lỗ hành động theo bản năng kia? Như vậy cũng không tính là văn minh ..."
"... Cốt lõi của Trường An không phải là xa hoa, hưng thịnh, vật chất là cơ sở kiến tạo văn minh..."
Dáng vẻ của Vân Sơ khi giảng bài rất hấp dẫn, những lời nói trí tuệ từ cánh môi mỏng của y tuôn ra, có thể khiến nữ tử Vân thị mê mệt, cả Thôi Dao những lúc như vậy cũng nhìn Vân Sơ như muốn nuốt y vào bụng, Ngu Tu Dung không ghen ty mà còn kiêu ngạo.
Đạo lý cao thâm không phải ai cũng có thể hiểu được, ví dụ như đám Nhị Phì, bọn họ tới nghe Vân Sơ giảng bài là để nghe những danh từ mới lạ, sau đó đi khoe khoang với người khác.
Vệ cô nương rõ ràng là khác với đám Nhị Phì, nàng thực sự hiểu điều Vân Sơ giảng.
Không hiểu lại vờ hiểu dễ nhận ra lắm, nhìn cái mặt ngu ngơ Nhị Phi là ví dụ, Vân Sơ có thể thấy hai nha hoàn Vệ cô nương và Bạch cô nương hiểu lời mình nói, mặc dù lúc vào nhà, bọn họ đều nói là mình không biết chữ.
"... Sự sụp đổ của sở giao dịch gây ra tổn thất lâu dài khó bù đắp với Trường An, mà tổn thất nghiêm trọng nhất là lòng tin của mọi người với quan phủ."
"Lần này ta phát động công trình cải tạo nam thành, kiếm tiền chỉ là mục đích thứ yếu, quan trọng là phải khiến bách tính tin tưởng lại quan phủ như trước."
" Cái gọi là lòng người chính là thế, không phải người nào có quyền thế lớn hơn là có thể khống chế được Trường An, mà ai được bách tính tin tưởng, người đó mới sở hữu tất cả."
"Giống nữ tử toàn thiên hạ đều coi, kiếp này chỉ một lòng, bạc đầu không lìa xa, là mục tiêu theo đuổi tối cao trong đời. Ta muốn được lòng người Trường An, cũng là theo đuổi tối cao."
"Ai khống chế Trường An không quan trọng, ta chỉ cần khống chế lòng người Trường An. Nếu như công trình cải tạo Trường An này có thể thuận lợi như trước kia, ta cách trái tim của Trường An chỉ một bước nữa thôi."
Vân Sơ nói chuyện giàu cảm xúc, mỗi câu nói đều trút tình cảm vào đó, khiến độ đáng tin của y được kéo lên mức rất cao."
"Dần dần tới khi ta chết, ta hòa nhập với tòa thành này làm một, Trường An chính là ta, ta là Trường An, đó là sự nghiệp huy hoàng mà mỹ lệ nhất trên đời."
"Đáng tiếc thế nhân chỉ theo đuổi thứ tầm thường, vì vài phẩm quan, vài lượng vàng, vài mỹ nhân, vài mảnh ruộng mà mừng rỡ phát cuồng, mất đi rồi lại khóc lóc thảm thiết, tựa thế gian không còn gì nữa. Nực cười! Nực cười!"
"Con cháu Vân gia ta không được chìm đắm trong mấy thứ đó, lãng phí tháng năm tốt đẹp."
Những lời này làm đám trẻ con nghe mà phấn chấn, dù Vệ cô nương, Bạch cô nương cũng ngây ra, cảm giác linh hồn được gột rửa một phen.