Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1400 - Q6 - Chương 170: Vụ Theo Dõi Bất Thành.

Q6 - Chương 170: Vụ theo dõi bất thành. Q6 - Chương 170: Vụ theo dõi bất thành.Q6 - Chương 170: Vụ theo dõi bất thành.

Buổi tối khi đi ngủ, Ngu Tu Dung gãi gãi lưng trượng phu:" Chàng thực sự không tích góp gia nghiệp cho các con à?”

Vân Sơ quay người lại nhìn lão bà:" Nàng bị ngốc đấy à, nếu hai chúng ta có bản lĩnh này, sao lại để các con vướng bận vì tiền bạc nữa, chúng ta phải chuẩn bị trước cho chúng, thì chúng mới không vướng bận gì thoải mái tiến tới chứ."

Ngu Tu Dung thở phào:" Còn tưởng phu quân biến thành thánh nhân rồi chứ?"

"Nàng không thích nhà ta có thánh nhân à?”

"Tốt nhất là chàng không phải." Ngu Tu Dung sán tới thổi một hơi:

Vân Sơ xoay người đè Ngu Tu Dung phía dưới:" Bần tăng kiếp này khó qua ải Nữ Nhi Quốc rồi."

Ngu Tu Dung cười khúc khích:" Gia nghiệp nhà ta nhiều, con cái lại ít, thật có lỗi với bản lĩnh của phu quân."

Khi phu phụ Vân Sơ đang mây mưa thì Vân Na bám vào cửa sổ đen vươn dài cổ đen ngòm, dưới cái đầu của nàng là đầu Vân Cẩm, bên cạnh Vân Cẩm có cái đầu nhỏ hơn chỉ lộ mỗi mắt lên gờ cửa sổ, chính là Vân Quan Quan. Ba cô cháu đợi tới díp mắt mà không thấy gian tế đi ra truyền tin.

Vân Cẩm ở dưới lấy đầu húc cằm cô cô:" Cô cô, vì sao bọn chúng còn chưa đi truyền tin nhỉ? Cha cháu hôm nay nói nhiều thế rồi còn gì."

Vân Na lấy cằm đè đầu Vân Cẩm xuống:" Rõ thế còn gì, ca ca nói nhiều như thế, chúng phải viết mấy tờ giấy."

Vân Cẩm tròn mắt:" Cần phải chép lại sao? Có một đoạn như thế nghe một lần phải thuộc rồi chứ?"

" Đó là vì trí nhớ cháu tốt, gian tế nhớ sao được, chắc bây giờ đang vặn óc nhớ lại ấy chứ."

" Cô cô không nhớ phải không?" Vân Na bực bội dùng cằm gõ đầu Vân Na:" Không biết lớn nhỏ."

Vân Quan Quan đưa tay lên vấy liên tục:" Cháu cũng nhớ, cháu cũng nhớ."

Vân Na nhéo tai Vân Quan Quan:" Trật tự, ai đi theo dõi lại to mồm thết"

Vân Cẩm vội an ủi:" Mẹ cháu nói cô cô năm xưa khả năng bị mẹ cháu đánh cho ngốc rồi, khi cô cô đi, mẹ luôn nói thế, thi thoảng còn rơi nước mắt nữa."

Vân Na ưỡn ngực lên:" Đúng đấy, ta đúng là bị mẹ cháu đánh ngốc, mẹ cháu toàn dùng gậy đánh ta... Khi còn nhỏ, ca ca toàn khen ta thông minh, mẹ cháu làm ta ngốc."

Vân Quan Quan che miệng cười, tỷ tỷ thật xấu tính, cô cô thì bị nói là ngốc lại còn tự hào.

Rốt cuộc Vân Quan Quan còn nhỏ không thức khuya được ngủ trước, Vân Na bế nó về giường thế nào cũng chui vào chăn không ra được nữa. Vân Cẩm tức tới dậm chân, nhưng nó vẫn kiên trì bám cửa sổ tới nửa đêm, bị gió lạnh làm chảy nước mũi cũng chẳng thấy nha hoàn ở phía đối diện có động tĩnh gì, bên kia Vân Na ôm Vân Quan Quan ngủ như lợn con rồi.

Nhìn hai người đó ngủ ngon lành, không chịu nổi cám dỗ lẫn nước mũi ròng ròng, Vân Cẩm chui vào chăn ngủ không biết trời trăng gì.

Ba ngày sau...

" Kiếp này chỉ một lòng, bạc đầu không lìa xa? Một nam nhỉ ngang tàng dùng thơ của Trác Văn Quân miêu tả dã tâm của mình với Trường An, không thấy xấu hổ sao?" Vũ Mị xem mật thư, khó chịu phẩy phẩy tay:

"Đáng tiếc thế nhân chỉ theo đuổi thứ tâm thường, vì vài phẩm quan, vài lượng vàng, vài mỹ nhân, vài mảnh ruộng mà mừng rỡ phát cuồng, mất đi rồi lại khóc lóc thảm thiết, tựa thế gian không còn gì nữa ..."

"Ừm, đoạn này có chút phong cốt văn sĩ đấy, có điều bản cung không tin Vân Sơ ngươi có phẩm chất cao vời như vậy, hết thảy chỉ là để che giấu dã tâm của ngươi thôi." "Công trình cải tạo nam thành này đúng là không để cho Vân Sơ ngươi chủ đạo được, đây đúng là cơ hội tốt để mua chuộc lòng người."

Vũ Mị còn đang tính xem có nên đem công trình cải tạo nam thành cho Ung vương Hiền chủ trì không thì Xuân ma ma tới bẩm báo, thái tử tới.

Lý Hoằng tới, vậy thì Lý Tư cũng đi theo, gần đây huynh muội bọn chúng như hình với bóng, làm người ta nhìn cực kỳ không thoải mái.

Trước kia Lý Hoằng tới tẩm cung của hoàng hậu, ăn cái gì tự lấy, bây giờ đều dùng thứ Lý Tư chuẩn bị trước, dù ở chỗ hoàng hậu cũng thế.

Nên Vũ Mịi cực kỳ khó chịu với Lý Tư.

Hai huynh muội gặp Vũ Mi, quy củ hành lễ.

Vũ Mịi lạnh nhạt nói:" Các ngươi tới có chuyện gì?"

Lý Hoằng chắp tay:" Mẫu hậu, ngàn vạn lần đừng giao công trình cải tạo nam thành cho Lý Hiền, nó là đứa tài hèn chí lớn, không thể trọng dụng."

"Cứ giao phó cho Vân Sơ là không thành vấn đề chứ gì?"

"Dù thế nào cũng không thể giao cho Lý Hiền ạ."

Vũ Mị bật cười:" Nếu thái tử đã dứt khoát khẩn cầu như thế, bản cung không giao việc này cho Ung vương Hiền nữa."

Lý Hoằng chưa kịp thở phào thì nghe thấy mẫu hậu thong thả nói tiếp:" Giao cho huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư chủ đạo, công bộ hỗ trợ."

Lý Hoằng cả kinh:" Mẫu hậu, vạn vạn..."

Vũ Mị cúi xuống nhìn Lý Hoằng:" Ngươi nói không thể dùng Ung vương Hiền, bản cung đồng ý rồi, giờ lại định phải đối, có phải ngươi định dạy ta làm việc thế nào không?"

Lý Hoằng vội nói không dám, bị Vũ Mị đuổi ra ngoài, từ tẩm cung hoàng hậu đi ra liền đi gặp Hứa Kính Tông.

Lại qua một năm nữa, Hứa Kính Tông lại yếu thêm một phần, cho dù toàn thân tắm trong ánh nắng mùa xuân, trông ông ta chẳng có mấy sinh khí, áo bông đen dày nặng bọc lấy thân thể gầy khô, như đang đợi ngày sinh mệnh chấm dứt.

"Hoa mẫu đơn ở Lạc Dương sắp nở rồi." Gương mặt gày gò của Hứa Kính Tông xuất hiện nụ cười:

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy hoa mẫu đơn là khi theo a gia tới Trường An, khi đó ta nghĩ, sao trên đời này lại có loài hoa mà hoa nhiều hơn lá chứ, ta thấy loài hoa đó là thứ không lành."

"Vê sau nghe nói muốn mẫu đơn mọc đẹp phải cho ăn thịt, thế là càng không thích mẫu đơn."

"Đến lúc thái tông hoàng đế tổ chức trâm hoa yến cho thập bát học sĩ, ta liền thích mẫu đơn, vì hoàng đế đích thân gài hoa lên mũ Đỗ Như Hối."

"Còn lão phu chỉ được một bông sơn trà ..."

Lý Hoằng nhìn ra ngoài cửa, hái một nụ mẫu đơn đỏ nhất to nhất ở bồn hoa, hai tay kẹp nụ hoa sắp nở đó xoay mạnh, nụ hoa liên xòe ra thành bông hoa.

Hắn chỉnh lại cánh hoa, gài lên mũ của Hứa Kính Tông:" Cố gắng giữ sức khỏe, đợi cô vương lên ngôi, sẽ cho phép ông gài bách hoa."

Hứa Kính Tông cười khà khà:" Thực ra cũng không sao cả, sau khi Đỗ Như Hối chết, Hầu Quân Tập tạo phản, vốn không liên quan nhiều tới tiểu nhi tử Đỗ Hà của ông ta. Kết quả lão phu phụng lệnh hỏi chuyện hắn, hắn ngạo mạn vô lễ với lão phu, khi đó là lúc mẫu đơn nở rộ, làm khơi lên lửa giận vô hình của lão phu, lão phu liền liệt hắn vào nhóm thủ phạm chính."

"Sau đó Đỗ Hà bị chặt đầu, tên đó tới chết cũng không nhận sai, đứng thẳng lưng không chịu quỳ xuống nhận hình phạt. Có điều khi bay đầu rồi đứng hay quỳ cũng vậy mà thôi."

"Đỗ Hà chết rồi, Thành Dương công chúa cải giá, huynh trưởng của hắn bị đi đầy, chết ở Lĩnh Nam, mạch Đỗ Như Hối cứ thế mà tiêu vong. Lão phu vẫn ngồi đây ngắm mẫu đơn, lão phu mới là người thắng lợi cuối cùng."

Lý Hoằng ngồi xuống bên cạnh Hứa Kính Tông, hiển nhiên không coi ông ta như ông già bình thường, suốt ngày thích lải nhải chuyện xưa cũ:" Thái phó không bao giờ nói lời vô dụng, hôm nay lại kể chuyện hồi xưa, phải chăng có gì muốn dạy ta?"

Hứa Kính Tông nói:" Vân Sơ đang dần dần tước bỏ lực lượng của hoàng hậu một cách có kế hoạch, đây là chuyện nguy hiểm."

Lý Hoằng đặt hai tay lên gối:" Mẫu hậu đáng lẽ không nên tranh quyền với cô vương, Đại Đường này là của ta, cũng chỉ có thể là của mình ta."

Hai mắt Hứa Kính Tông ánh lên thần sắc khó lường, nhìn chằm chằm Lý Hoằng:" Lý Đường từ đời đầu tiên đã nổ ra cốt nhục tương tàn, đến đời thứ hai thì huynh tương tàn, tới đời thứ ba điện hạ chuẩn bị mẹ con tương tàn à?"
Bình Luận (0)
Comment