Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1401 - Q6 - Chương 171: Hiếu Đạo Không Chỉ Là Thủ Đoạn Trị Quốc.

Q6 - Chương 171: Hiếu đạo không chỉ là thủ đoạn trị quốc. Q6 - Chương 171: Hiếu đạo không chỉ là thủ đoạn trị quốc.Q6 - Chương 171: Hiếu đạo không chỉ là thủ đoạn trị quốc.

Lý Hoằng thấy Hứa Kính Tông nói nghiêm trọng như vậy, vội xua tay: "Ta không hề có ý đó, sao ta có thể làm như vậy được chứ?"

Hứa Kính Tông nghiêm túc nói:" Nhưng điện hạ đã làm thế rồi, hoàng hậu phái thám tử tới Trường An là chuyện vô cùng bí mật, tới Trường An lại thành trò cười, bây giờ tin tức truyền về không cần biết là gì, lão phu tám phần là tin Vân Sơ hi vọng hoàng hậu biết."

"Còn điện hạ hôm nay tới gặp hoàng hậu, e là vì đóng cái đỉnh cuối cùng lên cỗ quan tài công trình cải tạo nam thành chứ gì?"

Lý Hoằng kinh ngạc:" Làm sao thái phó biết những chuyện này?"

Hứa Kính Tông thở dài:" Vân Sơ xưa nay thích ngậm miệng phát tài, trước kia mỗi lầm y kiếm tiền đều âm thầm lặng lẽ, đến khi tiền chui vào túi y rồi mới có số ít bừng tỉnh."

"Lần này sao lại thay đổi?"

"Chẳng những khiến Ung vương Hiền nảy ý tiếp quản công trình cải tạo thành nam, ngay cả người Lạc Dương ai cũng biết tường tận kế hoạch phát tài của y. Lão phu thấy đây không phải cách làm của Vân Sơ, nên nhờ môn sinh cố lại ở Trường An nghe ngóng.'

"Kết quả tin tức bên ấy truyền về, hết thảy bình thường, từ giải phóng mặt bằng, cải tạo đường xá đều diễn ra trôi chảy. Thế nhưng, người Trường An tuy bàn tán về chuyện này rất nhiều, song người bỏ tiền không mấy, chứng tỏ phía Lạc Dương lạc quan quá rồi, hậu quả từ chuyện sở giao dịch sụp đổ còn lâu mới khắc phục được."

"Nếu là lúc Vân Sơ giàu có, lão phu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ vấn đề là, tiền của Vân Sơ ném hết vào sở giao dịch rồi, lão phu nghi công trình cải tạo thành nam là công cụ giúp y gom tiền, khởi động lại sở giao dịch mà thôi."

"Bây giờ trong tay Vân Sơ không có tiền là chuyện chắc chắn, càng là chuyện cực lớn, vì rõ ràng là người đặt mua đã không được như kỳ vọng của y, công trình này trở thành gánh nặng, trí giả như y sẽ không ngồi im đợi lúc thòng lọng thắt vào cổ mới tìm cách thoát ra."

"Công trình cải tạo này lại quá lớn, không có trăm vạn khó thúc đẩy được, vì thế số người có thể thay y tiếp quản công trình này không nhiều, trong đó hoàng hậu nhất định là người khả năng cao nhất."

"Hôm nay thái tử vội vàng đi gặp hoàng hậu sợ là vì phủ quyết chuyện Ung vương Hiền tiếp nhận công trình cải tạo nam thành chứ gì?"

Lý Hoằng thán phục không thôi, đây đúng là không ra khỏi nhà mà biết chuyện thiên hạ:" Thái phó đúng là có tài thấu chân tơ kẽ tóc sự việc, không gì qua mắt được."

Hứa Kính Tông khẽ xua xua tay, ông ta giờ tới cái tuổi gân như có thể bình thản trước mọi vinh nhục rồi:" Bởi thế lão phu ở đây khuyên thái tử, chớ lấy cái ưu thế thân phận nhi tử mà làm tổn hại mẫu thân, đó là điều cực kỳ bất công với hoàng hậu, cũng mở ra tiền lệ cực kỳ ác liệt cho các đế vương sau này."

"Đại Đường lấy hiếu trị thiên hạ, điện hạ vạn vạn lần đừng xem nhẹ, nó không chỉ ước thúc bách tính thần dân, mà còn cả hoàng gia."

"Nếu điện hạ nghĩ hoàng gia nằm ngoài hạn chế thì sai lớn rồi, hiếu nghĩa không chỉ là thủ đoạn cai trị, mà nó là căn cơ của con người, thứ căn cơ này không thể đụng chạm vào, không thể bị tổn hại. Một khi có vết thương nhỏ, sau này điện hạ có nỗ lực nghìn lần cũng khó mà xóa mờ được vết thương này."

"Điện hạ, khôn đạo, đại địa dã, căn cơ dã." (*)

Lý Hoằng mặt hiện vẻ hổ thẹn, thi lễ với Hừa Kính Tông:" Chuyện đã tới mức này phải làm sao?"

"Xóa bỏ toàn bộ dấu vết liên quan của điện hạ, sau này tránh xa ra, Vân Sơ có thể tranh đấu với hoàng hậu, điện hạ thì không, y là y, điện hạ là điện hạ." Hứa Kính Tông nói những lời này thái độ cực kỳ nghiêm khắc:

Lý Hoằng lo lắng:" Nếu thái phó nghĩ ra được, liệu người khác..."

Hứa Kính Tông cười nhạt:" Thần tử của bệ hạ bây giờ không ai có cái tài đó đâu." Lý Hoằng tiếc nuối nhìn thân thể già nua của Hứa Kính Tông:" Thái phó mà trẻ hơn ba mươi tuổi thì tốt quá."

"Ha ha ha, lão phu mà trẻ hơn ba mươi tuổi, những lời này nát trong lòng chứ không đem nói với ai ... Huống hồ khi đó lão phu mải tranh danh đoạt lợi, không có sự thấu suốt này." Hứa Kính Tông nhìn bàn tay gầy quắt yếu ớt:" Cái gì cũng có giá của nó cả."

Lý Hoằng ngẫm nghĩ:" Thái phó, ai cũng nói Đại Đường bây giờ hưng thịnh chưa từng có, vì sao không có anh tài kinh thế như thời thái tổ, thái tông?"

"Câu hỏi rất hay, có điều chuyện này lão phu sẽ cần một buổi nói với điện hạ mới thấu tỏ được." Hứa Kính Tông ngả người ra sau:" Thiên hạ hỗn loạn là lúc trí giả xuất thế, mặc sức dùng hết thủ đoạn đưa thiên hạ về ổn định, lúc đó tất nhiên muôn sao đọ sáng."

"Bây giờ thiên hạ ổn định rồi, loại người tài át thiên hạ như Vân Sơ, nếu không gò mình ở Trường An, sớm bị người người đồng lòng tru diệt. Nên trí giả thực sự sẽ ẩn mình, dù vào triều làm quan cũng chỉ xem náo nhiệt thôi, không để lộ bản lĩnh đâu."

Lý Hoằng vẫn nhíu mày, có vẻ chưa phục lắm:" Lúc vương suy lung lay, vì sao không thấy họ ra ngăn cơn sóng dữ?"

Hứa Kính Tông cười:" Nhà nát rồi nên xô đổ xây lại chứ, vá víu chống đỡ không phải việc khôn ngoan."

Hôm nay nói chuyện như vậy là nhiều rồi, không nên làm phiền ông già này nữa, Lý Hoằng thi lễ rời đi.

Lý Hoằng về tới thư phòng, một mình đi qua đi lại rất lâu trong đại điện, suy nghĩ lời Hứa Kính Tông nói, sau đó gọi cả Lý Tư và Bùi Uyển Oánh vào bếp.

Hắn nhào bột mỳ, Bùi Uyển Oánh nhặt rau, Lý Tư đốt bếp.

Đây là lần đầu tiên Bùi Uyển Oánh thấy Lý Hoằng đích thân xuống bếp, nhìn hắn thuần thục nhào nặn bột mỳ mà miệng cứ há hốc ra.

Lý Tư đưa Bùi Uyển Oánh một cọng hành rất lớn:"Mỳ thịt dê cần rất nhiều hành."

Bùi Uyển Oánh kệ Lý Tư, trong mắt chỉ có thái tử, cảm động lắm:" Điện hạ nhớ hôm nay là sinh nhật thiếp sao?"

Lý Hoằng hơi khựng lại:" Lát nữa nàng có thể ăn một bát."

Lý Tư giơ tay:" Muội cũng muốn ăn, trước kia huynh làm không cho muội ăn."

"Đừng điên đảo thị phi, là do muội ăn mỳ sư phụ làm, không ăn mỳ ta làm."

Lý Hoằng thuần thục chuyện làm mỳ không có gì lạ, Vân Sơ hay làm, Vân Na và Lý Tư có ngồi há miệng đợi ăn, hắn thân là đệ tử không thế mà ngồi nhìn được, tất nhiên là làm nhiều thành quen thôi.

Thế nên Bùi Uyển Oánh càng chấn kinh khi nhìn thái tử thái thịt dê, chuẩn bị gia vị, đảo dầu, cái gì cũng làm hết sức dễ dàng, khẽ cắn môi:" Vân Na nữ vương đã ăn đồ thái tử làm chưa?"

"Giống Tư Tư, chỉ khi nào không có sư phụ mới chịu ăn đồ do ta làm."

Bùi Uyển Oánh ngoan ngoãn cúi đầu.

Lý Hoằng cho mỳ vào hai bát sứ trắng, trong nồi còn lại một ít, hắn mang hai hộp đựng thức ăn, vội vàng lên ngựa rời đi.

(*) Quẻ Khôn tượng trưng cho mặt đất, trong quan hệ gia đình Khôn là mẹ, câu này hẳn có ý nói Vũ đế cũng là căn cơ của Đại Đường."
Bình Luận (0)
Comment