Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1403 - Q6 - Chương 173: Phản Ứng Yếu Ớt. (1)

Q6 - Chương 173: Phản ứng yếu ớt. (1) Q6 - Chương 173: Phản ứng yếu ớt. (1)Q6 - Chương 173: Phản ứng yếu ớt. (1)

Đại môn huyện nha toàn thiên hạ đều là màu đỏ, riêng huyện nha Vạn Niên là màu đen, nhìn là biết chốn không tốt lành rồi.

Hai huynh đệ Vũ thị muốn nghỉ ở dịch trạm trước, dưỡng sức vài ngày rồi nói tới công việc, nhưng vị đại tượng Dương Hàm yêu cầu phải tới nha môn huyện Vạn Niên để bàn giao công việc.

Dương Hàm cho rằng, lần này bọn họ tới huyện Vạn Niên là đoạt miếng ăn trong miệng hổ, nếu không hành động nhanh chóng dứt khoát, một khi vướng vào chuyện cãi vã, đàn hặc lẫn nhau, làm lỡ dở công trình cải tạo thành nam thì phiền toái lớn.

Lần trước nghiệm thu Đại Minh Cung, Dương Hàm không có phần, công bộ, tượng tác Lạc Dương đều đang tức giận.

Mỗi lần nghiệm thu công trình lớn đều là cơ hội phát tài của công bộ và tượng tác, Vân Sơ chỉ mời tượng tác Trường An mà không mời tượng tác Lạc Dương. Dương Hàm cho rằng Vân Sơ không hiểu quy củ, cho nên công trình cải tạo nam thành bị đoạt mất chính là thể hiện đại lão trong triều đã bất mãn với y.

Người của huyện nha lấy làm lạ nhìn huynh đệ Vũ thị đi đứng không vững tựa hồ thương tích chưa lành, hai huynh đệ này còn dám tới Trường An, nhất là đi diện kiến huyện tôn, đúng là bậc đại trượng phu coi cái chết như không.

Huyện Vạn Niên đã nhận được văn thư yêu cầu chuyển giao công trình cải tạo nam thành rồi, cho nên khi Thẩm Như ra nghênh đón, lễ số tuy chu đáo, nhưng trên mặt không che giấu được sự phẫn nộ.

Đối với loại tiểu lại như Thẩm Như, huynh đệ Vũ thị tất nhiên là không để ý, thậm chí coi như đây là sự phẫn nộ của Vân Sơ, nên hưởng thụ trước đã.

Suốt dọc đường đi, sự hưởng thụ này cứ tăng dần từng chút một vì quan viên huyện nha đều khó chịu ra mặt.

Vào tới quan giải của Vân Sơ, bước chân huynh đệ Vũ thị bất giác chậm lại, Dương Hàm vì thế bất giác vượt qua bọn họ, ông ta đành thi lễ trước:" Hạ quan bái kiến quận công."

Vân Sơ đang đọc văn thư, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, đừng nói tới đáp lễ hay nghênh đón, nói thẳng thừng:" Các ngươi đã có ý chỉ của triều đình, vậy thì bắt đầu bàn giao di, có chỗ nào thấy chưa ổn thì đề xuất ra trong vòng mười ngày, huyện Vạn Niên sẽ giải đáp."

"Hết hạn mười ngày miễn giải đáp."

Thái độ bất thiện của Vân Sơ không làm Dương Hàm ngán ngại, trong mắt ông ta, Vân Sơ đánh mắt công trình lớn này là biểu hiện rõ nhất của đấu tranh thất bại, càng tức giận càng thể hiện sự bất lực mà thôi:" Mỗ gia dẫn tới 47 người của tượng tác, thẩm hạnh công trình này chẳng mất tới mười ngày. Quận công cho mỗ gia năm ngày, một tòa viện tử, đến ngày thứ sáu sẽ đưa ra vấn đề cần giải đáp."

"Được!" Vân Sơ chỉ nói một tiếng rồi bỏ đi:

Chỉ thế thôi à2 Không đập bàn chửi bới, không đánh người, không đôi co trì hoãn? Không điều kiện?

Thái độ Vân Sơ bạc nhược như thế, lưng huynh đệ Vũ thị liền ưỡn thẳng lên, bầu trời âm u lúc này cũng trở nên tươi sáng, quát lệnh Thẩm Như:" Cơm nước dùng luôn hậu trù của huyện Vạn Niên ngươi, chớ chậm trễ."

Không ngờ Thẩm Như còn cứng rắn hơn Vân Sơ, mặt lạnh tanh đối đáp:" Công bộ không cấp tiền cơm nước cho huyện Vạn Niên, các vị không thể ăn cùng được."

Dương Hàm định nổi giận, nhưng bị Vũ Tam Tư ngăn lại, chuyện đang thuận lợi, không nên vì chút chuyện nhỏ mà phát sinh tranh chấp vô nghĩa, hắn cười với Thẩm Như:" Cơm quan cũng cần tiền, điểm này huynh đệ ta biết, sẽ không phá hoại quy củ của các ngươi, lát nữa sẽ có trướng phòng mang tiền tới."

Thẩm Như không cách nào từ chối nữa, đành dựa theo quy củ quan trường đi an bài quan giải và cơm nước cho người ta.

Lại nói Vân Sơ rời khỏi quan giải cũng chẳng ở lại huyện nha, mà dẫn cả con ngựa mận chín theo. Lúc này ngoài trời đổ mưa xuân li ti, Vân Sơ không mặc áo mưa hay che ô, cứ vậy một người một ngựa đi lang thang vô mục đích, chẳng ai biết y đang nghĩ gì.

Bất tri bất giác người ngựa tới nơi quen thuộc, phường An Nghiệp.

Thực ra nói tới cải tạo nhà ở, phường An Nghiệp mới là nơi Vân Sơ cải tạo đầu tiên, trước cả phường Tấn Xương, nay đã trở thành một trong số phường thị phồn hoa hàng đầu Trường An. Đặc trưng lớn nhất của phường này là có số khách sạn, quán ăn nhiều nhất Trường An."

"Bánh kẹp thịt cừu đây -"

Chợt nghe thấy tiếng rao quen thuộc, con ngựa mận chín không đi nữa, người ngựa cùng nhìn về phía trái.

Một thiếu niên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đầu buộc khăn vuông, đứng ở trong cái quán ăn lớn tiếng rao hàng, tay câm dao phay nhanh thoăn thoắt xẻo thịt đầu cừu, bên cạnh còn có một lục y tiểu nương tử bận rộn cho bánh vào lò nướng.

Cảnh tượng này làm Vân Sơ hoa mắt, y suýt nữa tưởng mình lạc vào thời không mười mấy năm trước, lần đầu gặp đôi tiểu phu thê bán bánh kẹp thịt cừu kia.

Ngày hôm đó trời cũng âm u như hôm nay, chỉ khác một là mưa, một là tuyết.

Sờ ống tay áo, thấy bên trong còn ít quả vàng, tinh thần Vân Sơ tốt hẳn lên, nhảy xuống ngựa, dẫn nó tới trước quán. Ai ngờ chưa kịp mở miệng từ bên cạnh có bóng đen xô mạnh vào y.

Hai chân Vân Sơ như mọc rễ dưới đất, bóng đen tuy tráng kiện, nhưng chẳng làm gì nổi y, lại còn ngã vật ra đất, rống:" Ngươi còn dám tới đây à?"

Người này chính là ... Nói ra thật xấu hổ, quen biết bao nhiêu năm, Vân Sơ còn chẳng nhớ tên hắn, chính là chủ quán năm xưa, nay đã là một trung niên rồi, vui vẻ hỏi:" Sao thế, quán đổi chủ rồi à?"

Chủ quán bò dưới đất lên, chắp tay vái Vân Sơ:" Ngươi tha cho ta được không?"

Vân Sơ ngạc nhiên:" Ta đã bao giờ hại ngươi chưa?”

Chủ quán hét lên:" Sao lại chưa, ngươi thèm khát bà nương nhà ta mười mấy năm rồi." Cứ nhắc tới chuyện này, Vân Sơ vui vẻ thêm mấy phần, cười ha hả:" Chẳng lẽ ngươi không thèm khát hoa khôi của phường Bình Khang mười mấy năm à?"

"Ta chỉ nghĩ trong đầu thôi."

"Cút con mẹ ngươi đi, chỉ cho ngươi nghĩ tới mỹ nữ, không cho lão tử nghĩ tới lão bà ngươi à, ngươi vô lý quá rồi đấy."

"Ngươi, ngươi ..." Chủ quán tay run run chỉ mặt Vân Sơ, cuối cùng bất lực nói:" Hai chuyện này khác nhau, đó là lão bà của ta, làm sao, làm sao..."

"Thế ta có lừa mất lão bà của ngươi không?"

"Cái này thì không."

"Thế chẳng phải là giống nhau à, ngươi thèm mỹ nhân phường Bình Khang, ta thèm lão bà của ngươi, đều chỉ có thể nghĩ trong lòng."

"Thực ra ta biết ngươi không thích lão bà của ta đúng không? Ngươi chỉ tới đây để giải khuây thôi, đúng không?"

Vân Sơ ngạc nhiên:" Í, sao đột nhiên lại thông minh thế?"

Chủ quán cẩn thận tới gần Vân Sơ, chỉ tiểu nương tử đang nặn bánh:" Khuê nữ của †a có xinh đẹp không?"

"Đẹp!" Vân Sơ gật đầu, mặt bầu bầu đáng yêu, giống nữ chủ quán năm xưa, cảnh giác nhìn chủ quán:" Ngươi muốn gì?"

"Nếu thích, trả chút tiền là có thể mang đi."

"Gì? Trả chút tiền là có thể mang đi à? Ngươi bị ngốc à?"

"Ngươi mới ngốc ấy." Chủ quán dụ dỗ:" Tiểu khuê nữ tới nhà ngươi làm nha hoàn vài năm, coi như được vào đại trạch môn, được thấy quý nhân rồi, cũng được học quy củ đại trạch môn. Vài năm nữa lớn lên, mang tiền thưởng ra, có thể gả cho đại hộ sa sút, làm chủ mẫu."

Vân Sơ nuốt nước bọt, y nhận khuê nữ nhà khác vào phủ làm nha hoàn không vấn đề gì, không biết vì sao, nhìn khuê nữ của chủ quán tươi non như cọng hành, lại có chút hổ thẹn. "Đang nói chuyện lão bà ngươi cơ mà, đừng mang trẻ con ra đùa."

Chủ quán dứt khoát:" Không đùa, cho 100 quan là có thể mang đi, nếu ngươi thực sự thích lão bà ta, thêm 5 quan nữa là có thể mang cả hai mẹ con đi."

Vân Sơ biết ngay thứ khốn kiếp này đang đánh cược mình sẽ không làm chuyện đó, tuy nói mười mấy năm qua chỉ có giao tình mua bán bánh, song nhân phẩm tốt xấu vẫn nhận ra được.

Vì thế Vân Sơ lấy ra một quả vàng, đặt vào tay chủ quán:" Quyết định thế nhé."

Chủ quán cất ngay tiền đi, định nhổ nước bọt bắt tay giao ước thì Vân Sơ dắt con ngựa mận chín đi mất rồi, hắn thất vọng lẩm bẩm:" Biết ngay ngươi tới trả tiền mà."

Lúc này thiếu niên đã làm xong bánh kẹp cho Vân Sơ, khi ra ngoài không thấy đâu nữa:" A gia, khách đâu rồi?"

Chủ quán nhận lấy bánh trong tay nhi tử, ngoạm một tiếng:" Trả tiên rồi, bánh ta ăn."

Còn trong quán, lục y thiếu nữ bận rộn luôn tay không hề biết rằng trên thực tế mình bị bán rồi.

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment