Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1408 - Q6 - Chương 178: Tử Chiến.

Q6 - Chương 178: Tử chiến. Q6 - Chương 178: Tử chiến.Q6 - Chương 178: Tử chiến.

Vân Sơ đi tới bên Trương Giáp, đá khẽ hắn một cái, thấy hắn vẫn sống mới nói:" Bản công là người niệm tình cũ, Trương Giáp tuy kém ngươi, nhưng nhiều năm qua một mực trung thành, thế là đủ rồi, mỗ cần gì ngươi chứ?"

"Nếu ngươi muốn dùng bản công làm đá lót đường để thăng quan tiến chức thì phải lấy thứ lớn hơn đánh cược mới được."

Ca Thư Hồn phát hiện đám quan lại lớn nhỏ vây quanh mặt đầy vẻ khinh bỉ, chẳng hề vì hắn đánh bại bao nhiêu người mà tỏ ra sợ hãi, lửa giận bốc lên: " Lân này mỗ gia tới Trường An, mang theo 100 thớt ngựa Côn Lôn, trong đó có ba con long chủng, số còn lại đều là chiến mã chọn trong cả vạn. Nếu ngươi đánh thắng mỗ gia, sẽ hiến lên 100 con chiến mã này."

Vân Sơ nhìn Thẩm Như'" Giá trị một con ngựa long chủng thế nào?"

Thẩm Như khom người nói:" Năm Lân Đức thứ nhất, ở chợ ngựa có bán một con long chủng Đại Uyển màu đen, Tiết tướng quân bỏ ra 4000 quan mua lấy. Nếu có ba thớt long chủng thì huyện tôn có hơn vạn quan rồi."

Vân Sơ ồ một tiếng rồi hổ thẹn chắp tay xung quanh:" Bản quan tham tiền rồi."

Đám quan viên lớn nhỏ đồng loạt chắp tay, Thẩm Như nói:" Huyện tôn vì sở giao dịch mà gần như tán gia bại sản, nay lợn béo tới nhà, không lấy là trái lẽ trời."

"Đa tạ mọi người thông cảm." Vân Sơ quay sang huynh đệ Vũ thị:" Hai ngươi muốn thêm tiền cược không?"

Vũ Tam Tư lớn tiếng nói:" 100 lượng vàng, cược ngươi thua."

"Tốt, huynh đệ ngươi hai người là 200 lượng vàng."

Nói chuyện với huynh đệ Vũ thị xong, Vân Sơ nhìn Ca Thư Hồn:" Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, trả tiền thuốc men cho Trương Giáp thì bản quan tha tội chết cho ngươi.

Ca Thư Hồn cười lớn:" Không có chuyện đó đâu." "Thế thì bắt đầu đi."

Vân Sơ không nhiều lời, từ bậc thềm lao xuống, đấm thẳng vào mặt Ca Thư Hồn.

Ca Thư Hồn lách người tránh dễ dàng, đánh nói gì nhưng Vân Sơ không cho hắn bất kỳ cơ hội mở miệng nào, quyền cước tung ra như chớp, ngay từ mở đầu đã tấn công như vũ bão.

Tức thì bốn xung quanh vội dạt cả ra nhường không gian, trong sân chỉ còn tiếng nắm đấm xé gió, bóng chân loáng lên hoa mắt.

Ca Thư Hồn toàn lực chống đỡ, hai tay chắn trước mặt, bị bất ngờ bởi cách đánh hung bạo của Vân Sơ, hắn mất thế chủ động, ý đồ dựa vào thân thể cường hãn vượt qua đợt tấn công này, thăm dò trình độ Vân Sơ rồi phản kích.

Bộ lạc Ca Thư là bộ lạc Tây Vực tiếp xúc với người Tùy sớm nhất, bọn họ cùng người Tùy phát triển ở vùng đất chín họ Chiêu Vũ nhiều năm, nhưng không có được vinh diệu gì, còn bị chín họ Chiêu Vũ coi là phản đồ.

Từ khi người khổng lồ Đại Tùy ngã xuống, khổ nạn của Ca Thư bộ cũng tới, liên tiếp chiến bại khiến họ bộ lạc du mục ở Hà Trung, nhưng bọn họ không bỏ rơi người Tùy còn sót lại trong bộ lạc.

Đến khi Đại Đường nối nhau thành lập An Tây đô hộ phủ, Bắc Đình đô hộ phủ, họ mới giao người Tùy trong bộ lạc cho Đại Đường đổi lấy lòng tin, từ đó thành tiên phong của Đại Đường, liên tục lập công lao hãn mã trong chiến tranh ở Tây Vực.

Vì trong bộ tộc có người Tùy nên bọn họ nói tiếng Đường rất tốt, thủ lĩnh bộ tộc như Ca Thư Hồn còn đọc sách biết chữ.

Vì thế Ca Thư bộ có vị trí nổi bật trong các bộ lạc Tây Vực, nhiều năm qua không ít người Ca Thư bộ trở thành quan viên Tây Vực, làm Ca Thư bộ càng phát triển mạnh mẽ. Tới đời Ca Thư Hồn, hắn vừa lập chiến công lại chịu bỏ tiền, đã thông qua thuyên chuyển lại bộ, thành quan viên Đại Đường thực sự.

Ca Thư Hồn thấy mình đã tới Đại Đường thì phải làm quan ở thành trì phôn hoa nhất, thế mới xứng ba đời khó nhọc của Ca Thư bộ.

Không ngờ rằng quan bằng đưa ra, nhưng Vân Sơ trả về. Ca Thư Hồn dù sao cũng là người đọc sách, sau khi thất bại thì liền nghĩ ra cách tự tiến cử bản thân, hắn cho rằng chỉ cần mình đánh bại huyện úy hiện nhiệm sẽ lọt vào mắt xanh của Vân Sơ. Giống như trước kia hắn chiến đấu trăm ngày bất bại ở lồng sắt, có được quyền thống lĩnh binh mã ở Thạch Quốc.

Không ngờ Vân Sơ vẫn không chịu.

Càng nghĩ càng giận, sau khi chịu mấy đòn mạnh của Vân Sơ, hắn rống lên, hai tay giao nhâu, đỡ một cú bổ chân như rìu chặt của Vân Sơ.

Lực đạo của Vân Sơ rất mạnh, Ca Thư Hồn thấy tay muốn gãy, miễn cưỡng đẩy y ra, nghiêng người dùng vai húc tới như man ngưu.

Vân Sơ phản ứng cực nhanh, chân trái đá ra chống lên vai hắn, mượn lực đẩy lộn mình ra sau, dù vậy thi đáp đất, chân trái cũng tê tê.

Người vừa khựng lại một chút, chân trái y đá đá liền hai phát vào sườn Ca Thư Hồn không cho hắn vào thế đánh, Ca Thư Hồn đau đớn lùi lại, tay ôm bụng, khi ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ ngầu.

Lúc này Ca Thư Hồn đã đánh tới quên luôn thân phận của Vân Sơ, quên cả mục đích chuyến đi này, chỉ còn ý nghĩ duy nhất, xé xác người trước mắt.

Vì thế hắn càng đánh càng hung hãn, ôm, húc, giật khuỷu, thúc gối, thậm chí há miệng cắn, không từ cách đánh nào, miễn dồn đối phương vào chỗ chết.

Hắn vừa lộ ra sát khí, Vân Sơ cũng đổi cách đánh, không tấn công phần mềm loại bỏ sức chiến đấu của Ca Thư Hồn nữa, mỗi đòn đánh ra đều là chiêu sát thủ.

Quan viên huyện nha nhận ra, đây không phải tỷ võ nữa, thành quyết đấu sinh tử rồi, vừa lo vừa giận, tên người Hồ ở đâu ra kia vậy mà dám tới đây ý đồ bất thiện với huyện tôn, không ai dám tùy tiện can thiệp, nín thở chờ đợi.

Hai bên đều ra chiêu lấy mạng, Vân Sơ dựa vào thân pháp linh hoạt, đòn đánh của y hiệu quả hơn, trúng đòn ít hơn. Ngược lại cánh đánh bạt mạng khiến Ca Thư Hồn phải trả giá, cơn đau làm Cư Thư phát cuồng, lại làm hắn tỉnh táo, song tiếp đó loạt đòn, cứ nhè một chỗ mà đánh, khiến hắn lẫn lộn giữa tình táo và cuồng loạn.

Quan viên xung quanh thấy huyện tôn hoàn toàn nắm quyền chủ động, nhàn nhã chơi đùa thì hò reo dữ dội.

Vũ Tam Tư không đành lòng nhìn tiếp, vì hắn bất giác nhớ lại lần bị Vân Sơ đánh lúc trước, áo ngoài Ca Thư Hồn đã rách, lộ ra làn da bị đánh tới thâm tím, đó đều là chỗ Vân Sơ đánh.

Ca Thư Hồn càng đánh càng yếu thế, gần như chỉ còn biết đỡ đòn, Vân Sơ vẫn chẳng nương tay, đừng thấy y đánh rất nhẹ nhàng, không la hét, không gào thét, nhưng chẳng có chút nương tay nào, mỗi đòn tung ra đều nặng tựa ngàn cân.

Trúng đòn liên tiếp, Ca Thư Hồn môi sưng vêu, khóe mắt máu chảy rằng ròng. Nghe tiếng cú đấm cú đá trút vào da thịt, đến Thẩm Như cũng muốn khuyên giải huyện tôn nương tay.

Ca Thư Hồn đã loạng choạng đứng không vững nữa, hai mắt sưng húp như quả đào, mắt chỉ nhìn thấy một khe nhỏ vẫn ra sức tìm bóng dáng Vân Sơ. Từng trải qua không ít trận chiến sinh tử ở lồng sắt, hắn biết phải xông lên, nếu không chỉ có chết.

Tiếng hoan hô của đám quan lại huyện nha nhỏ dần, cuối cùng im phăng phắc.

"Giết! Giết!" Chỉ còn đúng một người reo hò, chính là Trương Giáp bị đánh như rẻ rách:

Bốp! Bốp! Bốp!

Uych! Uych! UychI

Chân tay Vân Sơ phối hợp nhịp nhàng, sau khi tung ra loạt quyền cước chuẩn xác, Ca Thư Hồn lảo đảo ngồi bịch xuống đất, thở lấy hơi lại lân nửa lao cả người vào Vân Cơ. Lần nữa bị Vân Sơ đá ngã, hắn quỳ dưới đất, hai tay quờ quạng tấn công.

Rắc!

Tay trái Ca Thư Hồn bị gấy theo tư thế quái dị, hắn phát ra tiếng kêu không giống con người, tay còn lại chống mặt đất, chân đạp mạnh kéo theo thân thể nặng nề, lao thẳng vào lòng Vân Sơ như muốn chết chùm.

Bốp!

Ca Thư Hồn trúng một đá vào mặt, lăn đi lông lốc, Vân Sơ co chân lại nhìn giày của mình đã rách, nhíu mày nói:" Trương Giáp làm mất uy phong của huyện Vạn Niên ta, đánh hai mươi gậy.

Nói rồi xoay người quay về quan giải.

Mọi người cho rằng huyện tôn đã tha mạng cho Ca Thư Hồ thì trong miệng hắn bắt đầu phun ra máu, bắt đầu chỉ có khóe miệng, sau đó cả miệng, cuối cùng toàn thân tắm trong vũng máu, không nhúc nhích.
Bình Luận (0)
Comment