Q6 - Chương 179: Lão tử không rảnh chơi đùa với các ngươi.
Q6 - Chương 179: Lão tử không rảnh chơi đùa với các ngươi.Q6 - Chương 179: Lão tử không rảnh chơi đùa với các ngươi.
Ca Thư Hồn chết rồi, một người trước đó không lâu còn oai phong như thế, đánh cả đám nha dịch huyện Vạn Niên tan tác, ai có thể ngờ được giờ nằm đây chỉ còn cái xác lạnh ngắt trong vũng máu vẫn chưa đông hoàn toàn đang từ từ loang ra. Chẳng những huynh đệ Vũ thị mắt không còn chút máu, người nha môn huyện Vạn Niên bàng hoàng đứng im đó.
"Ha ha ha ha - khụ, khụ . ." Trương Giáp tay ôm hông lảo đảo đứng dậy cười điên cuồng trong cơn ho đứt quãng:" Tới Trường An này ... đừng ngông cuồng ... Khụ ... Lão tử, không đánh được ... Khụ ... Huyện tôn đành chết ngươi..."
Thẩm Như bị tiếng cười rùng rợn đó đánh thức, mặt mày nhợt nhạt vẫn cố trấn định, ra lệnh cho một sai dịch:" Đi dắt ngựa của huyện tôn vào chuồng."
Lại bảo chủ sự hình phòng:" Đưa thi thể đi, đồng thời thông báo cho người nhà tới nhận xác."
Chủ sự hình phòng khẽ thở dài, gọi thêm bốn nha dịch tới bên thi thể của Ca Thư Hồn.
Vũ Thừa Tự nuốt một ngụm nước bọt, chủ động đi tới nói với Thẩm Như:" Huynh đệ bọn ta thua rồi, tiên sẽ sai trướng phòng giao lên."
"Không còn chuyện gì nữa." Thẩm Như lúc này nào còn tâm trạng mà để ý chuyện đó, xua tay đuổi đám đông:" Tản hết đi, vào việc..."
Mọi người lặng lẽ rời đi, chưa hết chấn động, không ai ngờ huyện tôn lại đánh chết người như vậy, như vậy tựa hồ hơi quá.
Đợi an bài xong mọi việc, Thẩm Như tới quan giải của Vân Sơ, thấy huyện tôn đang uống trà, cười nịnh:" Huyện tôn xưa nay nhân từ, vì sao lần này lại nặng tay như thế?"
Vân Sơ không trả lời mà lấy ra một văn thư đưa cho hắn.
Thẩm Như mở ra xem, đọc:" Phu Mông Thừa Vận, người Khương Đồng Châu?"
Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế, Ca Thư Hồn, Phu Mông Thừa Vận, hai người này đều do người ta dày công chọn ra, đưa tới đây làm huyện úy, bảo ta nhanh chọn lấy một. Ca Thư Hồn tung hoành Tây Vực lập nên công lao hiển hách. Phu Mông Thừa Vận tuy là người Khương, nhưng đã ở Đại Đường nhiều năm, nhìn lý lịch đây là viên quan giỏi, còn muốn đổi sang họ Mã."
" Hai người này là loại người ta thích nhất, bọn họ tuy là người Hồ, nhưng có lòng hướng về Đại Đường. Ca Thư Hồn mà vào tay ta, chỉ bảo một thời gian, ắt sẽ có thể dùng vào việc lớn."
" Còn cả Phu Mông Thừa Vận, nhiều năm làm quan ở Tây Vực, nghe nói khi vận lương ở Tí Thạch Than, bằng vào 500 ky binh, đẩy lui hơn một vạn cường đạo, là người tinh thông binh pháp."
Thẩm Như càng nghe càng không hiểu:" Huyện tôn, bọn họ đều là người Tây Vực, một dũng mãnh, một giỏi binh pháp, chẳng phải quá thích hợp với huyện chúng ta sao? Trương huyện thừa, thực sự là cơ hơi ... Không đủ năng lực, làm huyện úy đảm nhận trị an thì cũng được đi, việc khác không giúp được nhiều cho huyện tôn."
"Hừ, hai người này vốn dựa theo sở thích của ta mà an bài, đánh chết một người, những kẻ phía sau không dám giở trò nữa. Nói ra ta cũng tiếc lắm, nhưng ngươi thấy đấy, hắn bị đòn tới mức đó, thà chết chứ không nói ra người phái hắn tới để giữ mạng, kẻ này đã một lòng với người đứng đằng sau như thế, làm sao một lòng với Trường An cho được."
Vân Sơ liếc mắt qua Thẩm Như:" Ta vốn không quan tâm ai là người được phái tới giám thị ta, bản quan chẳng có dã tâm gì, một lòng kiến tạo Trường An mà thôi, chẳng có gì phải sợ."
"Trương Giáp tuy kém cỏi, nhưng bao năm qua hắn một lòng vì Trường An ngay cả cơ hội thăng chức cũng bỏ qua. Vậy mà Ca Thư Hồn vẫn nhắm vào Trương Giáp, ngay từ đầu kẻ này lập thân bất chính, vậy thì chết đi."
"Ngươi xem huynh đệ Vũ thị, lần trước bản quan đánh chúng thừa sống thiếu chết, lần này chúng tới làm việc, bản quan có gây khó dễ không? Một lòng vì Trường An, lão tử không quan tâm là ai cũng nhận hết, nếu ý đồ phá hoại, lão tử cũng không quan tâm là ai, tới bao nhiêu, lão tử đánh chết bấy nhiêu." " Ngươi báo lên như vậy cho ta."
Đây không phải hậu viện Vân thị, phái gian tế tới cũng chẳng có gì nghiêm trọng, làm trò giải sầu cho đám nữ nhân trong nhà không sao.
Thẩm Như cười hơi gượng gạo, tóc mai rịn mồ hôi, hắn là người hoàng đế gài vào, trong huyện nha có không ít người như vậy, huyện tôn đang giết gà dọa khỉ, nói:" Cứ thế báo lên, sợ là bất lợi với huyện tôn, dù sao cũng là quan viên lại bộ."
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Cứ vậy mà báo lên, Trường An đã đủ thứ việc để lo, bản quan không rảnh đi ứng phó với âm mưu của chúng, viết cả câu đó vào."
Thẩm Như được câu trả lời chính xác, trở về viết tấu cho lại bộ, đồng thời viết mật thư dâng lên hoàng đế, hắn khác Trương Đông Hải, là văn sĩ biết ngâm thơ sáng tác, không cần phiền Ôn Nhu giúp viết tấu chương.
Đợi Thẩm Như đi rồi, Vân Sơ mới khó khăn cởi áo ra, ngực, eo, vai, cánh tay đều bầm tím cả mảng, ngồi một chỗ làm việc đơn giản như pha trà uống mà toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi y thực sự trải qua một trận chiến sinh tử, chỉ sơ xuất chút thôi, người ngã xuống là y.
Vân Sơ đúng là thắng một cách áp đảo, nhưng không phải do y mạnh hơn hẳn, chẳng qua do Ca Thư Hồn lựa chọn sai chiến lược, cách đánh liều mạng của hắn đích thực có thể trấn áp kẻ địch, khiến đối phương mất ý chí, từ đó dễ dàng giành phần thắng.
Thế nhưng gặp phải người tâm trí kiên định như Vân Sơ, cách làm này chẳng những không có ích gì còn phản tác dụng, khiến hắn nhận vào thương tích không đáng có, thương tích đó tích lũy dần tạo thành kết cục của hắn.
Luận về sức mạnh hai người tương đương, kinh nghiêm chiến đấu không phân cao thấp, chỉ khác Ca Thư Hồn chiến đấu bằng bản năng, còn Vân Sơ trừ bản năng, y được danh sư chỉ điểm.
Lấy lọ thuốc để trên giá, đổ hết vào miệng cầm ấm trà lên tu, Vân Sơ thả mình xuống ghế thở dài ...
Mãnh tướng vô địch tới từ Tây Vực, tới huyện nha vô lễ với Lam Điền quận công, bị quận công đánh chết.
Tin tức này chưa đợi qua đêm đã truyền khắp Trường An rồi, mà người tích cực đem tin tức này truyền đi nhất chính là huynh đệ Vũ thị.
Ngoài dự liệu của họ, người Trường An không có mấy phản ứng.
Tính khí huyện tôn vốn không tốt, nhớ năm xưa ngày đầu làm huyện úy mà đánh chết cả đám người, đuổi đi một nửa huyện nha, khi đó huyện lệnh, huyện thừa, chủ bạ sợ xanh mặt dám nói gì đâu.
Bây giờ sở giao dịch sập rồi, hại huyện tôn trong nhà trống không, phải dựa vào muội tử tiếp tế mới có bữa cơm đàng hoàng, với huyện tôn mà nói thì đây là đại sỉ nhục, đang tính khí không tốt, lại có người đi trêu chọc vào, tìm lấy cái chết thì kêu ai được?
Còn mãnh tướng vô địch à, là cái thá gì? Đại Đường thiếu cái gì chứ không thiếu mãnh tướng, thi thoảng lại xuất hiện một người bách nhân địch, thiên nhân địch, vạn nhân địch gì đó. Hại đám làm thơ ở Trường An chán chẳng thèm viết sự tích anh hùng của họ nữa.