Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1410 - Q6 - Chương 180: Bệnh Thương Hàn Của Lý Tích.

Q6 - Chương 180: Bệnh thương hàn của Lý Tích. Q6 - Chương 180: Bệnh thương hàn của Lý Tích.Q6 - Chương 180: Bệnh thương hàn của Lý Tích.

Đánh chết một mãnh tướng vô địch cũng có cái lợi.

Đó là đám đao khách, hiệp khách vừa bị Vân Sơ hạ lệnh thẩm tra trở lại mới cho hành nghề đã ngoan ngoãn chủ động tới huyện nha tiếp nhận thẩm tra, không có tên nào dám ý kiến gì hết.

Dừng nghiệp vụ của những người này, khiến thương cổ rời Trường An không còn cách nào khác, đành ôm tâm thái thử xem, lại lần nữa đem chuyện làm ăn đặt vào sở giao dịch.

Có điều vẫn không nhiều, mới chỉ được hai thành trước kia.

Thấy hiệu quả rồi, Vân Sơ định tăng cường lực lượng thẩm tra.

Kết quả không tốt, rất nhiều rất nhiều thủ lĩnh tiêu cục, hành cước, đoàn hộ vệ biến thành nông phu thật thà, đứng nói ba đời, dù truy tới tám đời thì bọn họ vẫn là lương dân.

Còn tất cả tên lòng lang dạ thú tổ tiên từng phạm tội, bản thân từng phạm tội thì trong một đêm thành người làm của những lão nông kia.

Quan phủ không truy cứu quá kỹ chuyện này, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có điều quy củ mới mà quan phủ đặt ra phải tuân thủ chặt chẽ, đám người này nếu muốn làm nghề mà họ đang làm phải nộp đảm bảo, bảo đảm vận chuyển hàng hóa an toàn. Hàng hóa tới nơi, tiền đảm bảo sẽ trả lại, hàng hóa bị đánh mất, vậy chuẩn bị mà đền đi.

Nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách, quan viên huyện Vạn Niên nhanh phát hiện, người ta liên kết với nhau, nhìn số lượng hộ vệ, cùng với trang bị, có khác nào đội quân nhỏ.

Đội ngũ thế này đừng nói sơn tặc sợ, kéo ra ngoài vài châu huyện nhỏ cũng đề cao cảnh giác.

Đương nhiên mục đích của Vân Sơ không phải khống chế những người này, mà là đề cao phí bảo hộ của thương nhân.

Chi phí bảo hộ tăng lên, khiến thương cổ phải cân nhắc, mình tự vận chuyển hàng hóa, hay là cân nhắc tới sở giao dịch.

Vì thế nên cuối cùng mục đích của Vân Sơ vẫn đạt được thôi.

Tin tức Vân Sơ đánh chết người cũng nhanh chóng truyền tới Trường An.

Lý Trị dùng một con mắt xem mật tấu của Thẩm Như, trầm ngâm:" Xem ra tên Nhị Bách Ngũ đó không thích người Hồ."

Thụy Xuân quỳ ở dưới ngạc nhiên:" Chẳng phải Vân công gia được Hồ cơ nôi lớn sao ạ?"

Lý Trị cười:" Chính vì y lớn lên trong ổ người Hồ, cho nên mới càng hiểu hơn người Hồ. Có điều y làm thế này thì tâm nhìn còn hẹp hòi lắm, vốn nhiều kẻ thù, giờ lại chuốc thêm một kẻ thù mạnh, y tuy thông minh, nhưng cái tính nóng thì tới giờ vẫn không sửa được. Vạn dân thiên hạ là thần dân của trẫm, y không dung được người Hồ thì Trường An trong tương lai chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của thiên hạ thôi."

Thụy Xuân cúi đầu không đáp.

Lý Trị bóp đầu đau khổ nói:" Đáng tiếc thân thể tàn tạ này, không xứng với Đại Đường rộng lớn của trẫm."

Đây không phải là lần đầu tiên hoàng đế nói câu này nữa, Thụy Xuân từ trong đó nghe ra vị mục nát.

Trên triều lần nữa vì Vân Sơ mà nổi sóng, tấu chương đàn hặc Vân Sơ tàn bạo, coi thường luật pháp bị Lý Hoằng lấy riêng ra, hắn không xem, cho thẳng vào lò thiêu, tỏ thái độ rất rõ ràng.

Vũ Mị không có mấy phản ứng, người lại bộ tức giận nhưng cũng phản ứng rất hời hợt, bọn họ không ngờ Vân Sơ mạnh tay như thế, những người thao tác đưa Ca Thư Hồn tới Trường An đều im lặng, sợ truy ngược ra tới mình thì rắc rối, không dám tiếp tục hành động nữa.

Vì thế ở Lạc Dương, những tiếng nói đồi trừng trị Vân Sơ cứ lên cao, còn Trường An sau sự kiện Ca Thư Hồn thì yên ắng hẳn.

Trường An vào tháng sáu nóng như lò lửa, công trường các nơi đang tích cực thi công, người có tiền trong thành thì đã rời thành thị, tới nông trang, biệt viện của mình tránh nóng rồi.

Ly Sơn không cao lắm, chẳng thể tính là nơi tránh nắng tốt, lại vì có suối nước nóng, người Trường An thích dùng làm nơi nghỉ đông hơn.

Lý Tích ở trong biệt viện Ly Sơn, trong tháng sáu nóng như đổ lửa ấy lại cảm thấy rét run.

Cho dù đã được áo bông, áo lông quấn chặt, ông ta vẫn chẳng thấy ấm áp, có điều lão bộc sờ lên da ông ta lại thấy nóng rực.

Gần đây Lý Tích luôn thấy không thoải mái, toàn thân mệt mỏi, ăn uống sụt giảm, ho, khó nuốt, sợ lạnh.

Thông qua triệu chứng rõ ràng này, thân là y giả nhiều năm, ông ta tự chẩn đoán mình bị thương hàn.

Thương hàn là bệnh truyền nhiễm, Lý Tích biết rất rõ điều đó, cho nên ông ta đuổi hết người trong biệt việt đi, chỉ để lại lão bộc đã theo mình mấy chục năm.

Vân Sơ được tin này cũng chẳng thấy bất ngờ, lão thần tiên từng đoán định Lý Tích không sống quá tháng sáu, song vì Lý Thừa Tu khẩn cầu, Vân Sơ vẫn mời Lão Hà dẫn đội, đưa một tổ y liệu hoàn chỉnh tới biệt viện Ly Sơn.

Lý Tích bị bệnh viết cho hoàng đế một tấu sớ, đưa Lý Thừa Tu đích thân dâng lên hoàng đế, đây có lẽ là tấu sớ cuối cùng trong đời ông ta rồi.

Trừ hai người đương sự họ ra, không ai biết nội dung tấu sớ, hoàng đế xem xong đốt ngay trước mặt Lý Thừa Tu.

"Sắc phong thái úy, Dương Châu đại đô đốc, thụy hiệu Trinh Vũ, bồi táng Chiêu Lăng, mộ dựa theo tiêu chuẩn Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh thời Tây Hán làm chuẩn, đây là điều trẫm hứa với phụ thân ngươi."

"An táng bên thái tông không tính là đường đột, có điều không tiện quấy nhiễu thái tông, để sau đi."

"Trâm cho ông ta vinh diệu công thành thân thoái, ông ta cho trâm được cái gì?"

"Khẩn cầu cuối cùng của ông ta, không cho."

Lý Trị không hạ ý chỉ chính thức, tất cả chỉ truyền miệng, xem ra có cơ hội thay đổi.

Sáng ngày hôm đó Vân Sơ dậy sớm, chuẩn bị đi gặp Lý Tích.

Với bệnh của ông ta, lúc này đi gặp rõ ràng không phải là hành vi lý trì, có điều Vân Sơ vẫn kiên trì muốn đi. Ngu Tu Dung tuy không tán đồng việc làm của trượng phu nhưng không ngăn cản, chỉ nói khi nào y về thì ở trong biệt viện tại Bá Thượng, xác định không có bệnh hẵng về, giọng điệu rõ ràng là hờn giận.

Vân Sơ đồng ý, dẫn mười hai gia tướng lên đường tới Ly Sơn.

Từ Trường An tới Ly Sơn chỉ sáu mươi dặm, Con ngựa mận chín mà chạy toàn lực thì chẳng tốn tới một canh giờ.

Tránh bị mặt trời nướng chín, Vân Sơ rời Trường An khi phương đông mới hửng sáng.

Tuy Vân Sơ xuất phát sớm lắm rồi, nhưng trên đường vẫn chật kín đội xe, hỏi võ tướng phụ trách mới biết là vật tư quân đội đưa tới Lạc Dương.

Nhìn thái độ cảnh giác của họ, thêm vào không đi đường thủy liền biết trong xe hẳn là thuốc nổ.

Trời nóng thế này Vân Sơ không muốn ở gần xe thuốc nổ, vội vàng quất ngựa, vượt qua đội xe chạy lên phía trước.

Đi được năm mươi dặm thì mặt trời lên, cái thứ này vừa xuất hiện một cái là đã sáng chói mắt, mặt đất lập tức trở nên khô nóng tới không chịu nổi, mọi người trốn cả rồi, nông phu cũng phải đợi tới đêm mới ra làm ruộng.

Con ngựa mận chín đã mồ hôi đầm đìa, Vân Sơ quyết định dừng lại nghỉ ngơi ở nơi có suối nước phía trước, cho ngựa uống nước.
Bình Luận (0)
Comment