Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1411 - Q6 - Chương 181: Thiên Địa Gian Nan Duy Nhất Tử. (1)

Q6 - Chương 181: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (1) Q6 - Chương 181: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (1)Q6 - Chương 181: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (1)

Suối từ trong rừng dâu chảy ra, nước trong vắt tụ vào một cái ao đường kính chừng ba thước, trong ao ít cá nhỏ bơi lội, vài cây dâu rậm rạp mọc bên ao tạo thành khu vực râm mát, có đám hán tử rảnh rang nằm ngủ bên suối. Các gia tướng đuổi bọn họ đi, chiếm lĩnh khu vực mát mẻ này.

Con ngựa mận chín rất khôn, nó không lập tức tới bên suối uống nước, mà bước xuống cái ao nông, nhịn cơn khát, dùng nước giảm nhiệt thân thể trước. Không giống như chiến mã khác đã tham lam uống thứ nước suối mát lạnh rồi.

Đợi toàn thân mát mẻ rồi nó mới đi lên chỗ thượng du của con suối uống, không thèm uống nước đoạn suối những con ngựa khác uống qua.

Vì sao nó lại hành sử như vậy thì Vân Sơ cũng chịu thua.

Trong lúc Vân Sơ uống nước từ bình bạc đem theo bên người, thu lĩnh gia tướng Trương Thành đi tới báo:" Quân hầu, đường phía trước thông."

Vân Sơ lắc đầu:" Thăm do tiếp đi."

Gia tướng nhận lệnh rời đi, Vân Sơ không định rời rừng dâu, trên cây dâu đã đầy những con trằm béo mũm, từ thân thể sáng bóng của chúng mà xét thì sắp tới lúc nhả tơ rồi.

Nuôi tằm trên cây là một chỉ đạo mới của ti nông tự, tiền đề là phải xác định là trong rừng dâu không có chim, xem ra khu rừng dâu này là ruộng thí nghiệm của tay bác sĩ nông học kia.

Có điều từ xác tằm khắp mặt đất thì có vẻ là thí nghiệm của bác sĩ kia thất bại rồi, phải tìm hiểu vấn đề để giải quyết.

Nuôi tằm trên cây à, ngay cả ở thời đại kia, Vân Sơ chưa nghe nói tới bao giờ, y quyết định trở về sẽ hủy bỏ tài trợ ý tưởng này.

Nghỉ ở rừng dâu nửa canh giờ, Trương Thành lần nữa tới bẩm báo không phát hiện nguy hiểm, Vân Sơ mới đứng dậy, chính thức tiến vào Ly Sơn. Vân Sơ tự biết mình có kẻ thủ khắp nơi, cả Đại Đường này đều muốn giết y, nếu đi quanh quẩn Trường An thì không sao, nếu rời thành Trường An nhất định phải cẩn thận, những cú đấm của Ca Thư Hồn tới giờ vẫn khiến mình mẩy y ê ẩm.

Tuy mọi người gặp nhau vẫn nhiệt tình, thân thiết, nhưng Vân Sơ mà tin họ không có ác ý với mình thì họa có mà điên, kể cả Lý Tích thì y cũng không mấy tin tưởng, trong số những người muốn giết y nhất, y không thiếu mấy lão già đó.

Từ lúc rời Trường An, cảm giác của Vân Sơ không tốt, y nhận thấy có nguy hiểm, linh cảm của y tạo thành từ Tây Vực, sư sói vậy, ít sai lắm.

"Quân hầu, phía trước là cửa núi Ly Sơn, các huynh đệ ít người, không thể tìm kiếm hết những nơi ẩn nấp trong thời gian ngắn. Nếu quân hầu thấy không ổn, thuộc hạ cho rằng nên quay về ngay, phái thêm nhiều nhân mã hơn, sơn cốc không sâu, chỉ cần 200 người, địch không thể bao vây chúng ta."

Vân Sơ cân nhắc một lúc rồi ra lệnh:" Phái người nói với Anh công, bảo ông ta cho người tới đón ta, xem ông ta làm thế nào."

Trương Thành đi ngay, theo Vân Sơ lâu rồi, hắn không nghĩ quân hầu nhát gan.

Đúng lúc này đội xe vận chuyển thuốc nổ cũng tới rừng dâu, Vân Sơ nhìn tướng quân cầm đầu, không nói một lời chân đất nhảy ngay lên lưng con ngựa mận chín, khẽ vỗ một cái, nó liền lao vào sâu trong rừng dâu.

Các gia tướng vốn đang nghỉ ngơi, nhanh như chớp nhảy lên ngựa đuổi theo chủ thượng.

Vân Sơ phóng ngựa chạy một mạch qua rừng dâu mới dừng lại, nói với các gia tướng đi theo:" Mặc giáp đi."

Các gia tướng mở túi đeo trên ngựa ra, trước tiên giúp Vân Sơ mặc giáp, sau đó cũng mặc giáp lên. Đợi tất cả vũ trang chỉnh tê, Vân Sơ cầm mã sóc chĩa về phía trước:" Vào núi đi."

Trương Thành nói:" Giờ vào núi nguy hiểm trùng trùng, không bằng để thuộc hạ mặc chiến giáp chiến giáp của quân hầu, quân hầu đi sau cùng, thuộc hạ đi giữa."

Vân Sơ nhìn tám gia tướng bên cạnh:" Chỉ có chín người, phân trước sau làm gì, đi!" Nói rồi chính thức tiến vào Ly Sơn.

Ôn Tuyền biệt viện dưới Ly Sơn thuộc về hoàng gia, từ thời Tiền Tùy đã như vậy, trên núi không có suối nước nóng, có điều biệt viện của Lý Tích ở lưng núi, chỗ đó mát mẻ.

Trên đường thi thoảng nhìn thấy ít tiều phu, đám tiều phu này hôm nay vận may rất tốt, bình thường bọn họ chỉ có thể lên núi nhặt nhạnh cành khô thôi. Hôm nay thấy họ đốt củi toàn là gỗ tốt, một số tiều phu còn đốt cả gỗ tùng thượng đẳng.

Vân Sơ quay đầu ngựa đi luôn, lúc này trên đường bọn họ tới có thêm một đội xe, lấp kín đường xuống núi, số lượng chừng năm bảy chục, nếu giao chiến với địa thế nơi này, bọn họ đừng hòng thoát.

Trương Thành đang định hỏi Vân Sơ nên tiến hay lui thì y cởi giáp trụ ném cho gia tướng gần nhất, đeo cung lên, cắm bốn đoản mâu vào túi da trên lưng, nhảy lên tóm lấy cành tùng, thoáng cái đã biến mất.

"Đưa con ngựa mận chín tới biệt viện Anh công."

Giọng Vân Sơ từ trong rừng vọng ra.

Trương Thành nhìn đội xe phía trước, lại nhìn đám tiều phu đốt củi phía sau, khi hắn lệnh mọi người sẵn sàng chiến đấu thì đội xe đi qua bên cạnh họ, đám tiều phu cũng không có bất kỳ hành động gì, đi đường vòng tránh đường.

Vân Sơ ngồi trên cành cây mọc ngang theo dõi động tĩnh các phía, sau đó theo phía sau tám gia tướng nhà mình, băng qua rừng cây rậm rạp, tới biệt viện dưới chân núi.

Lúc này Vân Sơ hành động một mình linh hoạt hơn nhiều, bằng vào mười người bọn họ, không giải quyết được gì hết. Tiếp tục len lỏi trong rừng cây tiến lên, càng tới gần biệt viện, lòng Vân Sơ ngày càng trầm xuống, bởi vì y phát hiện ra vài cỗ thi thể trên những cây lớn rất thích hợp làm điểm quan sát.

Thời gian qua Vân Sơ không mấy để ý động tĩnh phía Ly Sơn, không rõ chuyện xảy ra ở nơi này.

Mũi Vân Sơ hít hít, ẩn thân trong tàng cây không nhúc nhích, hồi lâu không thấy có động tĩnh gì nhanh nhẹn như con vượn, đu sang cây tiếp theo.

Ở giữa cây này, Vân Sơ tìm thấy căn nhà gỗ, nhìn trang trí thì đã ở đây một thời gian rồi, thiết kế vô cùng bí mật, người dưới không nhìn thấy, nhưng ở trên cây này có thể nhìn thấy đại môn biệt việt của Lý Tích.

Vân Sơ đưa một ngón tay ra, trước tiên nhắm mắt trái lại, sau đó nhắm mắt phải, đo khoảng cách tới đại môn, không hề gần, nhưng vừa vặn trong phạm vi nỏ tiễn.

Ngẩng đầu nhìn lên, Vân Sơ dẫm căn nhà gỗ tiếp tục leo lên trên, quả nhiên tìm thấy một cái nỏ ba người mới thao tác được, nỏ đã bị phá, bên cạnh nỏ là cỗ thi thể đen xì.

Chính mùi bốc ra từ cỗ thi thể này đã dụ Vân Sơ tới, y phục trên thi thể không có đặc trưng gì, số hiệu trên cái nỏ cũng bị người ta cạo đi rồi.

Vân Sơ quan sát một hồi, không tìm ra manh mối gì, lại leo xuống căn nhà gỗ.

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment