Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1412 - Q6 - Chương 182: Thiên Địa Gian Nan Duy Nhất Tử. (2)

Q6 - Chương 182: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (2) Q6 - Chương 182: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (2)Q6 - Chương 182: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (2)

Căn nhà gỗ này không tệ, gỗ dày chắc chắn, không phải là thứ làm tạm bợ, mà dựng lên để sử dụng lâu dày, vai trò của nó chính là trạm gác ngầm ngoài biệt viện của Lý Tích. Bên trong căn nhà chẳng những có thảm còn có một túi lương khô, một túi nước, một hũ thuốc sát trùng, một cái hộp sắt, bên trong rất nhiều dụng cụ nhỏ. Vân Sơ không để ý mấy cái đó mà nhìn kỹ sợi dây thừng buộc túi nước.

Thừng bằng da trâu, nút thắt kiểu dây buộc ngựa.

Vân Sơ kéo dây ở nút thắt, túi nước lập tức bị mở ra, loại nút thắt này rất dễ mở, nhưng nếu kéo ở đầu dây thì nó ngày một chặt.

Người quen dùng nút thắt này tới từ thảo nguyên, nhưng người chết bên trên lại không có đặc trưng gì của người thảo nguyên.

Vân Sơ ngồi trong căn nhà gỗ, yên tĩnh kiểm tra tình hình biệt viện Lý Tích, mười hai gia tướng của y đã tới đại môn biệt viện, nhưng họ không vào mà kiếm chỗ râm mát, ngồi thành vòng tròn.

Lại lần nữa leo lên cây, đem thi thể kia treo lên cành cây lớn, dùng dây cung của cái nỏ hỏng buộc vào đầu cành cây, Vân Sơ ra sức xoay bàn tới khi cành cây kêu răng rắc như sắp gãy mới dừng tay. Sau đó y chặt đứt dây cung, cành cây bị kéo cong cực hạn viu một tiếng bật lên, cỗ thi thể bay đi.

Không nghe thấy tiếng thi thể chạm đất, chắc là kẹt vào đâu đó rồi.

Làm xong hết chuyện này, Vân Sơ ngồi trong căn nhà gỗ nhìn biệt viện Lý Tích lẩm bẩm:" Chết thì chết, cần gì làm mọi việc trở nên phức tạp như thế?"

Khi mặt trời xuống núi, Vân Sơ như con chuột lớn từ trên cây leo xuống, sau đó ấn bùi cây xuống, chui vào bên trong.

Nhìn kiểu gì cũng không giống hành vi của một mãnh tướng vô địch nong tính kiêu ngạo mà người ta hình dung vê y.

Kỳ thực đó là một mặt Vân Sơ thể hiện ra ngoài thu hút sự chú ý của người khác, đánh lừa người ta thôi, về bản chất Vân Sơ là kẻ sống sót, vào lúc cần thiết, vì sinh tồn, y có thể làm bất kỳ điều gì.

Chuyện săn bắn là thứ Vân Sơ cực kỳ sở trường, khi tuổi y còn rất nhỏ đã đi bắt sói, giết con dê hùng tráng như trâu, bắt dê núi giỏi leo núi trên vách núi dựng đứng, cũng từng chiến đấu với loài cá ăn thịt hung dữ trong hồ Trách Mãnh.

Người ta đi săn bán vì vui thú, còn y tiến vào trạng thái săn mồi chỉ để giết con mồi, không gì khác.

Dù là hổ, sư tử khi ẩn nấp săn mồi cũng trông rất bỉ ổi, Vân Sơ tất nhiên chẳng cao ngạo được.

Thông qua cả một ngày quan sát, Vân Sơ đoán chừng Lý Tích chưa chết, nhưng mà sắp rồi, người khác nhắm vào y chỉ là thuận tiện, mục đích chính của tất cả chính là ông già sắp chết đó.

Lý Tích có cái gì?

Vân Sơ thầm nhẩm tỉnh, phát hiện không ít, năm xưa ông ta diệt Đột Quyết, Tiết Duyên Đà từng đột kích mấy vương đình, mà người Đột Quyết rất thích thu gom tất cả bảo vật vào vương đình.

Đám khả hãn lớn nhỏ bị ông ta bắt không ít, chẳng lẽ không tra khảo xem đám người đó để tài sản ở đâu à?

Cơ mà đó là thời thái tông hoàng đế, quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, kiếm tiền không dễ.

Tiết Duyên Đà? Bỏ nốt, vì lúc đó thái tông hoàng đế vừa xử lý Hầu Quân Tập xong, ai mà dám lén lút chiếm làm của riêng.

Vậy thì Cao Câu Ly, Bách Tế, Tân La thì sao?

Khi đó lời của lão già ở Liêu Đông còn có sức nặng hơn cả hoàng đế.

Lão già này từ Liêu Đông trở về đúng là sống rất xa hoa, nhưng sự xa hoa đó so với lợi ích ông ta thu được ở chiến trường không là gì cả.

Cho dù có người không để ý tới tài sản của Lý Tích giống Vân Sơ, vậy ghi chép quân sự của ông ta thì sao? Nhớ năm xưa Lý Tĩnh bị thái tông hoàng đế ép dạy Hầu Quân Tập binh pháp, Hầu Quân Tập chỉ học được chút bề ngoài đã lợi hại như thế. Như thế nhà quân sư duy nhất có thể miễn cưỡng so với Lý Tĩnh như Lý Tích thì ghi chép dùng binh ông ta giá trị tới mức nào?

Thật khó đánh giái

Nếu như người ta không bận tâm tới ghi chép quân sự của Lý Tích, vậy thì y thư của ông ta như Anh công bản thảo, Dược đồ, Đồ kinh mà cả lão thần tiên cũng khen ngợi thì sao?

Bỏ hết những thứ đó đi, lão già này ở trong quân đội Đại Đường 50 năm, thực sự là cam tâm tình nguyện dâng hiến cho Đại Đường, không giữ gì cho mình à?

Không tổ kiến quân đoàn gì sao?

Bây giờ lão già sắp chết rồi, tới lúc mọi người kéo ùa tới nhặt trang bị rớt rồi.

Trước đó Vân Sơ cảm nhận được nguy hiểm là nguy hiểm thực sự, chưa nói tới những kẻ luôn có ý đồ không tốt với y, mà lúc này đây y còn là đối thủ cạnh tranh rất mạnh trong việc cướp đồ, có cơ hội diệt trừ y, tội gì không làm?

Lý Tích chết không phải là chuyện riêng của ông ta, di sản của ông ta không thể chỉ thuộc về người trong phủ Anh quốc công. Khi ông ta còn sống có thể hưởng thụ chúng, một khi chết rồi, đồ tốt phải chia cho tất cả những bên có lợi ích liên quan chứ?

Nói thực tình, Vân Sơ không hề có hứng thú với di sản của Lý Tích, nói tới binh thư, trong mắt y những trí thức lý luận binh khí lạnh đã dần lỗi thời với quân đội Đại Đường bắt đầu bước vào thời binh khí nóng.

Tiền tài của Lý Tích chỉ là tiền tài mà thôi, không có mấy tác dụng với khốn cảnh của y bây giờ.

Giờ y chỉ muốn xem xem rốt cuộc là những bên nào thèm khát lợi ích của Lý Tích thôi.

Mặt trời đã xuống núi, rừng cây trở nên vô cùng tăm tối, Vân Sơ nhìn thấy một đám người, những người này bước chân nhẹ như chim én, dù là đi trong rừng cây cũng không phát ra âm thanh quá lớn. Đi theo những người đó gần 200 bước liền tới doanh trại của bọn họ, chẳng qua chỉ hố đất bên trên phủ cành cây, dựa vào độ tươi của cành cây mà xét thi đám người này chẳng tới sớm hơn mình quá lâu.

Vân Sơ không dám tới quá gần, vì bọn họ cầm nỏ tay, trong đó hai tên ngực đeo cả lôi hỏa đạn quân dụng, thứ này trải qua rất nhiều lần cải tiến, sức nổ đã không thể xem thường nữa.

Nằm ở cuối chiều gió, Vân Sơ muốn nghe xem đám người này nói gì, kết quả đám người này không nói gì hết, ăn cơm xong liền buộc một cành cây vào miệng.

Buộc miệng là để tránh vì chuyện bất ngờ mà phát ra âm thanh không mong muốn, bọn họ nhất định có cách truyền tin mà Vân Sơ biết.

Không nghi ngờ gì nữa, đám người này đều là hảo thủ trong quân.

Tới khi đám người đó ngủ, Vân Sơ cũng không tìm được sơ hở, y chỉ có một mình, không thể nào phá được hai trạm gác công khai và ngầm của người ta.

Vì thế Vân Sơ từ từ bò ngược lại, dẫm lên con suối chảy róc rách đi về ngôi nhà gỗ của mình.
Bình Luận (0)
Comment