Q6 - Chương 183: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (3)
Q6 - Chương 183: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (3)Q6 - Chương 183: Thiên địa gian nan duy nhất tử. (3)
Khi đi qua bụi cây thấp nhiều gai, bất thình lình Vân Sơ ngã người vào dòng nước.
Chốc lát sau có bảy tám người tới dùng đao chặt cây, đi qua bên cạnh Vân Sơ, người đi ở vị trí thứ ba rất quen thuộc. Y không nhận ra người đó nhờ mặt mà là nhờ ngực, nữ tử đi đường ngực rung rinh như thế trừ Kim Nhu Như ra y chưa từng gặp người thứ hai, dù Công Tôn Đại Nương cũng không làm vậy.
Nữ tử Đại Đường có thói quen quấn ngực, không giống Kim Nhu Như, nàng thích tự do tự tại.
Kim Nhu Như chẳng những là người của hoàng hậu, còn là loại trung thành tới chết, Vân Sơ từng thử tác động tới nàng, tuy Kim Nhu Như có chút dao động nhất thời, nhưng rất nhanh lại quay lại phục tùng như cũ.
Mặc dù hoàng hậu từng dày vò Kim Nhu Như thành người không ra người quỷ không ra quỷ, Kim Nhu Như vẫn một lòng đi theo. Vân Sơ cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng người ta còn không nghi ngờ, y là người ngoài lắm mồm cái gì?
Vân Sơ không bám theo những người này, đám Hoa Lang Đồ đều là tử sĩ cả, có giết chúng cũng chẳng mấy ý nghĩa, chúng giết mình thì hăng hái lắm, chẳng dại.
Bắt được Hoa Lang Đồ thì chúng thà chết không khai, bắt được Kim Nhu Như thì ả nói dối không chớp mắt, chỉ tổ phí công.
Vì thế Vân Sơ tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, không lâu sau phát hiện một đám người ở khe núi kín đáo có suối chảy ra, quan sát hồi lâu thấy một kẻ đi tiểu, nhìn tư thế thì là hoạn quan rồi, chắc là người của Bách ky tỉ.
Lại quan sát thêm một lúc quả nhiên phát hiện Phú Xuân đại đô đốc của Bách ky tỉ Trường An, tên này còn trẻ lắm, cũng khá anh tuấn, nhưng lúc nào cũng trưng ra cái mặt người chết. Hắn ngồi bên bờ suối, cho hai chân vào trong suối, vậy mà dưới hạ du có tên hoạn quan khác dùng nước nấu cơm.
Vân Sơ cũng không đụng vào đám này, lại tiếp tục tìm kiếm.
Ở một triền núi, Vân Sơ nhìn thấy Tiêu Tự Nghiệp ôm một thanh mạch đao cảnh giác nhìn quanh, da mặt y giật như bị côn trùng đốt. Xem ra Lý Hoằng không nghe lời y đuổi Tiêu Tự Nghiệp khỏi Đông Cung mà chỉ chuyển hắn từ ngoài sáng vào trong tối, vì Vân Sơ nhận ra bên cạnh hắn là đám nhân mã của Lý Hoằng.
Tới đây Vân Sơ không tìm kiếm nữa mà quay về căn nhà gỗ, khỏi nói cũng biết, tất cả các thế lực đều tới rồi, bọn họ đang đợi Lý Tích trút hơi thở cuối cùng. Lúc này bọn họ đang đợi xem ai là người kế thừa di sản của Lý Tích, sau đó kéo tới tranh đoạt.
Như Ngu Tu Dung từng nói, giờ ai đi gặp Lý Tích người đó xui xẻo.
So với cục diện bây giờ thì thương hàn chẳng là cái gì.
Chợt Vân Sơ lóe lên một suy nghĩ, lão già Lý Tích này vào thời Tùy Mạt làm nhân đồ, khi đó vì người chết quá nhiều mà bệnh dịch hoành hành.
Lão tặc lúc công thành cướp đất, không ít lần làm chuyện thất đức, đem thi thể người chết vì bệnh dịch ném vào trong thành.
Giờ ông ta lại mắc thương hàn? Nếu ông ta lợi dụng cái bệnh này ...
Vân Sơ không khỏi liên tưởng tới mấy cái xác đen xì mà y phát hiện dọc đường tới đây, khi đó y nghĩ là người phụ trách trạm gác ngầm bảo vệ Lý Tích bị những kẻ kia giết hại, nên không kiểm tra kỹ.
Nhưng chuyện này hơi đáng ngờ rồi, nếu hộ vệ căn nhà gỗ bị giết, căn nhà gỗ đã bị phát hiện thì chẳng có lý do người ta bỏ đi vị trí quan sát tốt như thế.
Lẽ nào lão già ấy ...
Vừa nghĩ tới đó Vân Sơ chẳng bận tâm tới chuyện ẩn thân nữa, lấy thuốc sát trúng ra xoa khắp người, còn uống thêm vài ngụm, nhất là miệng và tay, y càng vừa súc miệng vừa rửa, dùng tới nửa số thuốc sát trùng.
Tị chướng hoàn, thanh ôn đoan mà lão thần tiên luyện được, uống hết cả bình. Tiếp đó Vân Sơ đeo ba lớp khẩu trang, khử trùng luôn cả căn nhà gỗ rồi bắn mũi tên về phía gia tướng của mình.
Tên của Vân Sơ bắn vào đống lửa, thủ lĩnh gia tướng Trương Thành xem xong liền lệnh mọi người dọn đồ, ngay trong đêm chạy khỏi nơi này. Đem so với lão tặc Lý Tích, dù là hoàng đế, hoàng hậu hay các cự đầu trong quân rõ ràng còn kém một bậc, chỉ những người rơi vào bố cục của ông ta mới hiểu được lão già này đáng sợ thế nào.
Từ cường đạo, mã tặc, phản quân, quan binh rồi tới tướng quân, thống soái, tư không quan phẩm vượt bậc, tất cả danh hiệu và vinh diệu đó đều do lão tặc dùng ba mươi năm chinh chiến và vô số đầu người đổi lấy.
Loại người như thế sao chịu ra đi một cách bình đạm?
Vân Sơ nhìn biệt viện của Lý Tích, nơi đó đen xì xì, càng nhìn càng khả nghi, y cảm giác có con thú rình rập đâu đó trong bóng tối.
Nói không chừng lúc nào đó ném ra miếng thịt thối để đám dã thú kia cắn xé nhau.
Suốt cả đêm bình an, Vân Sơ bị hương ngắn kẹp trong đốt ngón tay đánh thức, y chỉnh trang lại trang bị, men theo rừng tùng xuống núi.
Đây là một cái bẫy, Vân Sơ là thợ săn, y không hứng thú nhảy vào.
Giống năm xưa trên Tuyết Sơn, Vân Sơ nhìn thấy một con gấu lông cực dày, bộ lông đó ở Tây Vực giá trị không đong đếm được, thịt trên người nó đủ cho Tắc Lai Mã, Vân Na ăn cả năm.
Nhìn thấy con gấu gầm gừ làm lở tuyết, y chạy ngay, y đi săn thú để phụ thêm chỉ tiêu trong nhà chứ không phải đi nuôi gấu.
Giờ cũng vậy, Lý Tích sắp chết còn đáng sợ hơn con gấu nặng ngàn cân.
Chạy mới là lựa chọn chính xác nhất.
Vì thế Vân Sơ mang theo mùi mỹ tửu ngào ngạt, chẳng ky húy gì ai chạy vèo vèo †rong rừng, như tham gia đua nước rút.
Dọc đường y bỏ chạy, người phát hiện ra không ít, cho nên đủ thứ suy đoán xuất hiện.
Phú Xuân nhìn thấy Vân Sơ chạy tới thì lập tức tuốt đao đề phòng, ai ngờ Vân Sơ chạy lướt qua bên cạnh hắn như gió, hắn còn đang ngỡ ngàng thì chỉ thấy bóng y nhấp nhô sau bụi cây. Cứ tưởng có mãnh thú truy đuổi, cầm chắc đao chờ đợi, đợi mỏi mòn mà không thấy gì cả, hoang mang gọi người phụ trách giám sát biện viện tới:" Vân Sơ có tiếp xúc với Anh công không?"
Đám Bách ky ti này làm việc rất đắc lực, báo:" Không ạ, bọn thuộc hạ đã tìm ra vết tích của y trên một cái cây, có thể khẳng định y không hề tiếp xúc với Anh công."
Phú Xuân cười nhạt:" Hẳn là phát hiện ra chúng ta, lo làm hỏng chuyện tốt của bệ hạ, cho nên mới cố tình chạy qua mặt ta, để ta biết, y đã rút lui."
Đám bách ky ti nghe vậy thì ưỡn ngực lên, thấy đô đốc nhà mình rất đúng, có thể ép loại mãnh nhân như Vân Sơ phải rút lui, khắp thiên hạ chỉ có bệ hạ.
Khi Vân Sơ chạy qua trước mặt Kim Nhu Như, nàng chớp chớp mắt mấy lần mà Vân Sơ biến mất rồi, hít hít mấy cái trong không khí rồi lẩm bẩm:" Y say à?"
Một tên Hoa Lang Đồ nắm chặt đao:" Thật muốn đanh với người này một trận."
"Ngu xuẩn!" Kim Nhu Như mắng Hoa Lang Đồ đó:" Ngươi không nghĩ vì sao y lại uống rượu, lại còn uống say như thế à?"
Tên Hoa Lang Đồ thấy vẻ mặt ôn nhu của Kim Nhu Như, nhắc:" Xin quận chúa nhớ kỹ, y là kẻ địch của chúng ta."
Tiêu Tự Nghiệp thân thể nặng nề, đuổi theo Vân Sơ một lúc, nhìn y bay nhảy thoăn thoắt qua các rặng cây, gương mặt âm trầm cực độ, tay nắm đoản mâu kêu răng rắc, không có cơ hội ném ra ... nếu người này mà phát hiện ra hắn, không thể không giết.
Từ biệt viện của Lý Tích cho tới dưới chân núi, theo đường chim bay không quá năm dặm, Vân Sơ cứ như thế thẳng một đường xuống núi.
Người nhìn thấy y rất nhiều.
(*) Nhân Đồ Bạch Khởi chắc mọi người đều biết rồi.