Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1414 - Q6 - Chương 184: Ôn Tuyền Cung Ký Sự.

Q6 - Chương 184: Ôn Tuyền Cung ký sự. Q6 - Chương 184: Ôn Tuyền Cung ký sự.Q6 - Chương 184: Ôn Tuyền Cung ký sự.

Ly Sơn biệt viện.

Lý Tích người khoác đống áo lông dày ngồi đó như con gấu nghe lão bộc báo cáo:" Y chạy nhanh thật đấy."

Lão bộc khom người hỏi:" Hay là mới Trình công, Tô công ép y lên núi?"

Lý Tích lắc đầu:" Y phát hiện rồi nên mới chạy như thế, nếu còn ép y thì y trở mặt thành thù ngay lập tức, với lại ba mươi năm trước thì Lão Trình, Lão Tô còn ép được y, giờ đều là chó ra sắp rụng hết răng, sao dọa được sư tử độ tráng niên."

"Các ngươi cũng thấy rồi đấy, bất kể mưu tính chặt chẽ thế nào, trên đời luôn có người thông minh nhìn thấu."

Lão bộc hỏi:" Hay là phát động luôn bây giờ?"

"Chưa được, đợi khi nào cắt đứt được hết toàn bộ nguồn nước Ly Sơn chảy ra ngoài mới phát động."

"Anh công quá lương thiện rồi."

"Làm người cũng nên lương thiện một lần."

Vân Sơ đu cành cây, nhảy lên một bức tường cao, sau bức tường này chính là Ôn Tuyền Cung của hoàng gia.

Nghe nói vì hoàng hậu rất thích tắm ở nơi này, Vân Sơ leo tường vào, y chưa yên tâm, thấy mình phải trải qua một cuộc khử trùng triệt để.

Còn về phần hoàng hậu tắm rửa gì đó thì chẳng rảnh để ý nữa rồi.

Khi Vân Sơ vừa mới rời Trường An tới Ly Sơn, vì muốn giúp hoàng hậu thăm dò xem y có âm mưu quỷ kế gì, huynh đệ Vũ thị dẫn người bám theo, vừa vặn đang ở Ôn Tuyền Cung.

Vân Sơ xông vào cung, đánh bại một đám hộ vệ, khiến vô số cung nga lớn gan nhìn trộm, đang đi khắp nơi tìm quản sự Ôn Tuyền Cung, thì thấy huynh đệ Vũ thị thập thò sau cái cột thì chỉ mặt quát:" Đứng lại cho ta." Thấy Vân Sơ y phục rách nát, toàn thân nồng nặc mùi rượu như tên điên xông tới, Vũ Thừa Tự suýt quỳ lạy luôn rồi, lắp ba lắp bắp:" Ôn Tuyền Cung là nơi hoàng hậu tắm rửa, quân hầu là ngoại thần, không nên xuất hiện ở đây."

Vân Sơ tòm ngay lấy cổ áo hắn:" Ta cần tắm rửa gấp, cần lượng lớn thuốc sát trùng.

Vũ Thừa Tự sợ quá mức rồi, chỉ biết nói câu đó:" Đây là nơi hoàng hậu tắm rửa."

Tên này phế rồi, Vân Sơ chuyển sang tóm cổ Vũ Tam Tư:" Vậy kiếm cho ta chỗ không phải nơi hoàng hậu tắm rửa."

Vũ Tam Tư mắt ánh lên nham hiểm, bề ngoài lại làm ra vẻ sợ hãi, rối rít vâng dạ dẫn Vân Sơ đi.

Đi theo hai huynh đệ đó vào một đại điện xa hoa, chỉ thấy một ao nước cực lờn hình dạng hoa hải đường, xung quanh khảm đá xanh.

Bên ao nước có bốn đầu thú đang phun nước nóng, còn có hai kênh nước quanh co do ngọc thạch làm ra, thứ này hẳn chuyên môn chuẩn bị chơi trò khúc thủy lưu thương.

Ao nước trong vắt thấy đáy, dụng cụ tắm rửa rất nhiều, Vân Sơ dù đi nhiều biết rộng cũng chỉ nhận ra muôi ngọc, gậy gãi đầu, còn đống đồ ngọc hình thù kỳ quái nữa, y cũng không biết là dùng để làm gì.

Trong đại điện có mười mấy cung nga, nhưng với Vân Sơ đã tạo thành thói quen sinh hoạt quý tộc mà nói, y chẳng để ý tới các nàng, cứ cởi sạch y phục, nhảy ùm xuống ao, cũng chẳng để ý tới nụ cười quỷ dị của huynh đệ Vũ thị.

Sớm phát hiện huynh đệ chúng thì thâm với nhau trên đường đi rồi, nhưng lúc này tắm rửa sạch sẽ mới là quan trọng nhất.

Vân Sơ cầm tắm suối nước nóng vì có hàm lượng lưu huỳnh cùng các loại khoáng chất, nguyên tố vi lượng, chẳng những giá trị y học cao, càng tác dụng khử trùng, đó là thứ y cần nhất.

Thậm chí y lặn hẳn xuống đáy ao nước, khoanh chân nín thở ở dưới đó, tới khi hết chịu nổi mới trồi lên, thở ra một hơi dài, thản nhiên nói với Vũ Thừa Tự đang vươn cổ nhìn:" Ta biết huynh đệ các ngươi gài bẫy ta, có điều nước ở đây đúng là tốt, bị gài bẫy cũng không tính lỗ."

"Có điều ta cũng cho các ngươi một câu đó, đoán trúng coi như các ngươi lập công lớn, cho dù đoán không trúng thì có thể đưa câu đố này cho hoàng hậu, tin rằng hoàng hậu có thể đoán ra."

Vũ Thừa Tự xoa xoa tay:" Cũng không tính là bẫy ngươi, là ngươi tự yêu cầu tắm ở Ôn Tuyền Cung. Nói ra khả năng ngươi không tin, cả tòa Ôn Tuyền Cung này chỉ có một cái ao hải đường này, nơi khác tắm thùng gỗ, hoặc chậu gỗ."

Vân Sơ khoan khoái nằm trong ao nước, xoa cái đầu trọc:" Có nước nóng tắm là được rồi."

Vũ Tam Tư đuổi hết cung nga đi, cười rất quỷ dị:" Những nữ nhân kia nhìn ngươi tới chảy nước dãi rồi, có cần phái vài người tới hầu hạ không?”

Vân Sơ cười ha hả:" Ta dám nhận, nhưng các ngươi có dám phái không?”

Vũ Thừa Tự gắn giọng:" Ngươi tự ý xông vào Ôn Tuyền Cung, còn tắm ở chỗ hoàng hậu tắm rửa, đây là tội đại bất kính. Vân Sơ, dù cho bệ hạ sủng tín ngươi, ta nghĩ không một nam nhân nào nhãn nhịn chuyện nam nhân khác tắm trong bồn tắm của lão bà mình đâu."

"Vậy tiếp theo đây hẳn là uy hiếp, bắt chẹt rồi. Nói tiếp đi, lão tử đang đợi đây."

"Không phải bắt chẹt, huynh đệ bọn ta chỉ muốn đem chuyện ở đây bẩm báo với bệ hạ và hoàng hậu. Nếu ngươi muốn che đậy chuyện này, không chỉ phải giết huynh đệ ta, mà phải giết toàn bộ người trong Ôn Tuyền Cung mới được."

Vân Sơ thoải mái kỳ cọ thân thể, mùa hè mà cả ngày trời không tắm rửa, người bứt rứt khó chịu:" Các ngươi thực sự không muốn nghe câu đố à?"

Vũ Tam Tư lắc đầu:" Không nghe, nghe ngươi nói nhiều dễ mắc bẫy lắm."

Vân Sơ chỉ mặt huynh đệ Vũ thị:" Các ngươi đó, lúc cần thông minh lại giả ngốc, khi phải giả ngốc lại quá thông minh. Thôi, không làm phiền các ngươi nữa, bản công tự viết lời khai." Vũ Thừa Tự ung dung nói:" Cứ thoải mái tắm cho xong đi, dù sao ngươi phạm vào tội đại bất kính rồi, không cần vội nhất thời. Vóc dáng ngươi cũng tương tự với Tam Tư, không bằng thay áo mới của hắn, coi như một chút tâm ý của ta với quân hầu."

Vân Sơ nói vào:" Có lòng rồi, vậy chuẩn bị cả bút mực cho ta."

Vũ Tam Tư rời đi, không bao lâu sau quay lại mang theo trọn bộ trang phục đặt trên ghế ngọc, nhìn Vân Sơ vẫn tắm rửa như nhìn con thú đã vào đường cùng.

Vân Sơ thực sự kỳ cọ rất kỹ, mấy khe kín cũng chiếu cố đầy đủ, kỳ đến khi thấy ghét nổi trên mặt nước mới hài lòng nói:" Đất phù sa đấy."

Lau khô thân thể, mặc y phục của Vũ Tam Tư lên, không ngờ vừa vặn vô cùng, chứng tỏ tên đó không èo uột như bề ngoài, mà cũng bỏ công sức rèn luyện không ít đâu. Đang định cám ơn thì thấy hai huynh đệ đó tránh xa rồi, Vân Sơ ngớ ra:" Làm sao thế?"

Vũ Thừa Tự cảnh giác nói:" Huynh đệ bọn ta không để ngươi ném xuống ao nước đâu.'

Vân Sơ lắc đầu, cầm lấy bút lông

Hán hoàng ước mơ người khuynh quốc

Tìm kiếm bao năm chẳng thỏa lòng

Vũ gia có đóa hoa chớm nở

Nuôi ở khuê phòng chẳng ai hay

Sắc nước hương trời không đành bỏ,

Một sớm vua ban tới bên mình

Một ánh mắt điên đảo chúng sinh

Giai nhân sáu cung đều thua kém

Xuân lạnh ban cho ao hải đường

Nước nóng tắm rửa da láng trơn

Ao nước đi lên người mềm nhữn Mới vừa hưởng ân trạch vua ban

Tóc mây mặt hoa ngọc giắt đầu

Màn gấm phù dung suốt đêm thâu

Giấc xuân ngắn ngủi mặt trời mọc

Từ đó quân vương chẳng tảo triều

Ái ân, hầu tiệc lúc nào ngơi

Xuân lại đêm qua hưởng thú đời.

Hậu cung giai nhân ba nghìn chẵn

Chỉ độc sủng ái mỗi một người

Hầu hạ đức vua điện ngọc vàng

Chiều xuân êm ái tiệc lầu tan.

Giỏi thay một gái sang dòng họ,

Cấp đất, anh em được tước quan.

Từ ấy cha mẹ lòng thanh đổi

Sinh con được gái quý hơn trai.

"Ngươi ... Ngươi điên rồi." Vũ Tam Tư chỉ mặt Vân Sơ, chân tay quýnh quáng hết cả lên:

Vũ Thừa Tự cũng nhìn y như nhìn ma quỷ, cuống cuồng bỏ chạy.

Hai huynh đệ va vào nhau, bò dạy chạy tiếp trong tiếng cười vang vọng của Vân Sơ.

(*) Khúc thủy lưu thương là cụ tổ mấy món băng truyền đó, họ làm kênh nước, thả rượu, món ăn trôi trên đó.

(**) Đây là đoạn một bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, mượn chuyện tình giữa Hán Vũ Đế và Lý phu nhân kể chuyện Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.
Bình Luận (0)
Comment