Q6 - Chương 185. Ôn Nhu tỉnh ngộ. (1)
Q6 - Chương 185. Ôn Nhu tỉnh ngộ. (1)Q6 - Chương 185. Ôn Nhu tỉnh ngộ. (1)
"Sao đã hết rồi?"
Lý Trị nghe Vũ Mị đọc bài thơ Vân Sơ để lại ở Ôn Tuyền Cung, đang nghe tới khoan khoái thì Vũ Mị dừng lại.
"Y chỉ viết có thế thôi." Vũ Mị mặt lạnh tanh đặt mật tấu sáu trăm dặm hỏa tốc xuống:
"Viết rất hay, có điều nói với y lần sau không nên viết nữa."
"Bệ hạ không giận sao?"
"Ha ha ha, y viết từ đầu tới cuối làm gì có chỗ nào sai, một nam nhân tắm ở nơi nàng từng tắm, không nghĩ tới những thứ này còn nghĩ tới gì được nữa? Trãẫm có được nàng, còn y chỉ có thể ghen ty mà thôi ... Một ánh mắt điên đảo chúng sinh, giai nhân sáu cung đều thua kém... Miêu tả nàng như thế thực sự chính xác." Lý Trị cười ha hả, hắn thực sự để bụng chuyện này hay không thì chỉ có hắn mới biết, dù sao hắn không để lộ ra ngoài chút nào, so với bài thơ hắn càng chú ý chuyện khác:" Vân Sơ nói y đánh đó huynh đệ kia, sao phía sau không có nội dung đánh đố?"
" Không có!" Vũ Mi lật đi lật lại xem kỹ rồi, trên đó chỉ nói tới câu đố, mà không thấy nội dung:
Lý Trị trầm ngâm:" Dựa theo lời huynh đệ chúng nói, Vân Sơ chạy thẳng từ trên núi xuống, y phục rách nát, hoảng hốt như chó nhà tang, bên cạnh lại không có hộ vệ. Đi qua Ôn Tuyền Cung không làm gì khác mà lại nhảy ngay xuống ao nước để tắm, vậy là cớ gì? Y đang sợ cái gì sao?”
Vũ Mị cũng phát hiện điểm đáng nghỉ này:" Hẳn là biệt viện của Anh công có biến rồi, cho nên y lên đó còn chưa gặp được Anh công đã vội vàng bỏ chạy."
"Trãm cũng nghĩ thế." Lý Trị gật gù:" Vân Sơ nhất định có phát hiện gì đó rất lớn, cho nên mới dám tự tin khẳng định nàng sẽ không vì chuyện y tắm rửa ở Ôn Tuyền Cung mà trách y, vậy thì đó phải là chuyện lớn hơn cả tội y phạm vào."
"Rốt cuộc là y có câu đố gì để nàng đoán chứ?" Vũ Mị nghiến răng giận dữ:" Huynh đệ đó không dám tiếp nhận câu đố của y, thứ vô dụng! Không biết phân biệt nặng nhẹ."
"Nguyên nhân gì khiến y nhất định phải tắm rửa, hơn nữa là tắm rửa tận nửa canh giờ ...' Lý Trị cho hai tay vào ống tay áo:" Y đã nghĩ kế thoát thân nhưng huynh đệ kia không dám tiếp nhận, nên y viết một bài thơ chọc giận nàng, lại không tới mức khiến nàng quá tức giận đề nhắc nhở nàng."
Vũ Mi lẩm bẩm:" Nơi có thể khiến Vân Sơ sợ hãi bỏ chạy, những người khác sợ là không lành rồi..."
Lý Trị thở dài:" Mãnh hổ chưa chết, lòng trâẫm chưa yên."
Góc độ nhìn nhận sự việc của đế hậu sao có thể giống người thường, chuyện mà huynh đệ Vũ thị cho rằng không thể chấp nhận được, với Lý Trị và Vũ Mị chẳng có gì đáng kể, có giận cũng là nhất thời.
Vân Sơ thấy mình chẳng qua là sao chép một phần của bài Trường Hận Ca thôi, đoạn này chưa là gì, nếu muốn thực sự chọc giận, phải viết nửa sau cơ.
Với lại tình hình hiện giờ mà nói, thủ đoạn của Lý Tích đáng sợ hơn nhảy xuống ao tắm của Vũ Mị nhiều.
Ai dám nói mình có thể khống chế được dịch bệnh hoành hành, Vân Sơ sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn, dù là lão thần tiên cũng chẳng thể nói thế.
Thương hàn tuy không phải là thứ bệnh dịch ác tính, nhưng chỉ cần nhìn Trương Trọng Cảnh nhờ viết Thương hàn tạp bệnh lận mà trở thành thánh nhân là biết vào thời ông, loại dịch bệnh này đáng sợ thế nào.
Vì thế Vân Sơ sau khi về Trường An thì ngay lập tức hạ lệnh phong tỏa Ly Sơn, quan viên địa phương ở Lâm Đồng tức thì hành động, bắt dân tráng sắp thu hoạch vụ hè xong bắt đầu phong tỏa Ly Sơn.
Cũng may Ly Sơn không tính qua rộng, đông tây kéo dài năm mươi dặm, nam bắc chừng hai mươi dặm, Vân Sơ chỉ cần phong tỏa ngọn núi chính là được, đó là mảnh đất dài mười dặm, rộng sáu dặm.
Không chỉ như vậy, Vân Sơ còn rút trên sáu thành y giả của thái y viện, mang theo các loại chất sát trùng, biên nhập vào dân tráng.
Vân Sơ còn hạ nghiêm lệnh, không được ai uống nước từ Ly Sơn, không được ăn đồ từ Ly Sơn, dù có ăn uống cũng phải đun chín đã.
Bất kỳ ai từ Ly Sơn ra nếu không nghe khuyên can tới nơi tập trung, Vân Sơ cho phép dân tráng giết chết.
Một khi Vân Sơ huy động sức mạnh quan phủ, dù đám Trình Giảo Kim, Tô Định Phương cũng phải tránh đường, không dám tranh phong.
Ôn Nhu nghe Vân Sơ kể chuyện mà say mê, miệng cắn hạt dưa răng rắc, vỏ hạt dưa rơi đầy vạt áo cũng không nhận ra:" Ý ngươi là Anh công tự biến mình thành nguồn độc, để cảnh cáo đám người mong chờ ông ấy chết, thèm khát di sản của ông ấy."
"Đúng thế, lão già thật ác độc, mưu kế bày công khai ra đó, ai đi tìm ông ta là tìm cái chết." Đây chỉ là suy đoán nhưng Vân Sơ tin mình đoán trúng tám phần:
"Chậc chậc, dụ hoặc lớn thế con mồi kéo tới chắc chắn rất nhiều hả?"
"Chứ sao, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử rồi chư hầu các phương có vẻ không thiếu ai, bọn họ cho rằng Anh công chỉ dọa họ. Họ không dùng cái mông mình mà nghĩ xem, lão già đó là loại mềm lòng à?"
"Ngươi nói thái tử cũng phái người tới, sao ngươi không báo cho bọn họ rút lui?"
"Việc quái gì ta phải giúp, sớm bảo hắn tiễn Tiêu Tự Nghiệp đi, hắn chơi trò chuyển từ sáng vào tối để đối phó với ta, thế thì ta phải giúp hắn chứ?"
Ôn Nhu ngồi im một lúc rồi nhìn Vân Sơ đầy vẻ nghi ngờ:" Không đúng, ngươi giấu †a cái gì đó.
"Giấu ngươi cái gì?" Vân Sơ không hiểu:
Ôn Nhu đứng dậy giũ hạt dưa trên áo bào, đi vòng quanh Vân Sơ, mắt nhìn y chằm chằm:" Quyền lực của thái tử phù hợp với lợi ích của ngươi, ngươi nâng đỡ thái tử, đồng thời hạn chế thái tử ở nhiều mặt, không cho thái tử mở rộng quyền lực."
" Ngươi và hoàng hậu đối đầu, ngươi lại ngâm thông đồng với tên khốc lại Chu Hưng, còn giữ quan hệ rất tốt với hắn. Chuyện này không bình thường." "Còn với bệ hạ, trừ binh quyền là ngươi giữ lại cho bệ hạ chưa bao giờ đụng vào, còn quyền lực khác, lại để mặc cho hoàng hậu, thái tử ăn mòn dần... Ta rất nghi ngờ, ngươi đang phân quyền của hoàng đế, chơi trò ba mặt.
Vân Sơ ngồi im tại chỗ, mặt không đổi sắc:" Đừng nói linh tinh, ai có thể phân quyền của hoàng đế chứ?"