Q6 - Chương 198: Phong ba lễ dựng cột. (2)
Q6 - Chương 198: Phong ba lễ dựng cột. (2)Q6 - Chương 198: Phong ba lễ dựng cột. (2)
Cột đồng ngày một kéo thẳng, tới ngay Vân Sơ cũng tập trung chú ý tới những cái bàn tời cực lớn, chỗ này mới là mấu chốt, chỉ cần cái bàn tời này có thể gánh được trọng lượng 900 tấn thì vấn đề không quá lớn.
Trục của những cái bàn tới này đều là những trụ sắt to bằng đùi người trưởng thành, hơn nữa chôn dưới đất sâu tới ba trượng, lấy đá lớn lấp vào khoảng trống, còn có đất với nước gạo nếp đổ vào khe, chắc như bê tông. Theo lý mà nói thì đủ vững chắc đề hoàn thành sứ mạng dựng cột đồng.
Bốn xung quanh nín thở, trong đám đông bách tính cũng không có mấy tiếng ồn ào, hồi hộp nhìn cái cột nhích từng chút một cách buồn chán, bốn bề chỉ có tiếng chỉ huy của công tượng, tiếng hô khẩu hiệu, tiếng quất roi chỉ huy đàn trâu.
Đám đại tượng chạy đi chạy lại, nhìn đủ mọi góc độ để phát lệnh, mỗi khi một lá cờ lệnh phất lên là mặt mày bọn họ căng thẳng, mồ hôi đầm đìa trên mặt.
Tới khi cột đồng được dựng thẳng lên, bốn bề phát ra tiếng hô lớn, không tận mắt chứng kiến cái cột khổng lồ này khó diễn tả hết sự chấn động của những người có mặt, ai nấy ngửa cổ ra sau, mồm bất giác há ra.
Vân Sơ cũng phải vỗ tay tán thưởng vì năng lực của các đại tượng Lạc Dương.
Bọn họ dựng thẳng cái thứ nặng 900 tấn lên rồi.
Nhìn cột đồng được xích sắt, dây thừng buộc lấy, dưới tiếng hô khẩu hiệu không ngừng của các đại tượng, từng tấc từng tấc một đi chuyển tới phần đế, người Trường An sục sôi. Tuy biết sẽ dựng một cái cột rất lớn, nhưng khi nó dựng lên bách tính mới biết cái cột hơn cả sự tưởng tượng của họ, chắc chắn sẽ là niềm tự hào lớn của người Trường An, bọn họ phấn khích điên rồi.
Đúng lúc này Ung vương Hiền đang ngây ngất nhìn Vân Na đột nhiên kêu đau đớn ôm lấy miệng, không biết từ đâu ra có thứ đánh trúng miệng hắn.
Đang thời khắc mấu chột, bốn xung quanh vẫn đang điên cuồng vì cái cột đồng, các công tượng đứng trên đế dựng cột tập trung ra hiệu cho cột đưa tới đúng vị trí, chẳng một ai để ý tới tiếng kêu của hắn.
Lý Hiền oe ra một ngụm máu, trong lòng bàn tay có ba cái răng với một cái đỉnh không lớn.
Đinh từ đâu ra?
Lý Hiền kinh sợ nhìn đau nhìn về phía cột đồng, hắn có cảm tưởng cái định từ đó bay tới, nhưng ai có thể ném tới đây được?
Hạ Lan Mẫn Chi rất nhanh phát hiện ra chuyện không ổn, vội thấp giọng hỏi, Lý Hiền đưa cho hắn xem cái đỉnh sắt và ba cái răng.
Gần như theo bản năng Hạ Lan Mẫn Chi tìm bóng dáng Vân Sơ, phát hiện y cách Lý Hiền tới mười mấy trượng, hơn nữa còn ở phía sau, như thế không cách nào ném áp khí vào miệng Lý Hiền được.
"Điện hạ, chúng ta xử lý vết thương đã."
Lý Hiền nuốt máu xuống lắc đầu, đang lúc quan trọng, hắn không muốn rời đi.
Hạ Lan Mẫn Chi đưa khăn tay cho Lý Hiền lau máu, nói:" Đợi cột đồng vào chỗ, thân sẽ lập tức điều tra cái đinh này từ đâu ra."
Lý Hiền đau tới nước mắt chảy liên hồi, hắn vẫn giữ nghỉ thái cần có của một hoàng tử, dù toàn thân run rẩy, nhưng vẫn đứng thẳng tắp.
Rào rào -
Một cơn gió lớn thổi qua ngọn cây, phát ra tiếng xào xạc, ở Trường An, cơn gió mạnh thế này là chuyện hiếm.
Vu - viu - viu -
Vân Sơ cực kỳ mẫn cảm, nghe thấy tiếng ám khí xé gió, y gân như không suy nghĩ kéo ngay Lý Thận sang bên, Tào Quang Minh không có vận may đó, cho nên Vân Sơ nhìn thấy hai ánh hàn quang bắn vào thân thể to béo của hắn.
Cùng lúc ấy Lý Hiền bị ám khí tấn công từ trước lập tức nhảy vào trong đám hộ vệ, được Hạ Lan Mẫn Chi bảo vệ, cấp tốc rút lui. Sát thủ? Không thể nào!
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Vân Sơ bị y dập tắt ngay, quay đầu nhìn về phía bàn tới, tám cái thì có tới hai cái xảy ra vấn đề, bánh răng sắt nảy tành tạch, cột đồng đang di chuyển vững vàng cũng run run.
Cột hơi nghiêng về phía Vân Na, Vân Sơ bị cảnh tượng này làm kinh hồn táng đởm, hét to một tiếng, nhảy vượt qua lan can chắn trước mắt, điên cuồng hét lên với Vân Na:" Chạy đi!"
Vân Na còn chưa ý thức được vấn đề, đinh sắt không bay về phía nàng, nhưng vừa nghe tiếng ca ca hét, thậm chí đầu óc còn chưa kịp quyết định thì chân nàng đã di chuyển rồi.
Bao năm nhảy nhót khắp nơi, chẳng chịu ngồi yên một chỗ đã phát huy tác dụng, chỉ thấy trong đám đông hỗn loạn, Vân Na nhanh nhẹn như con linh dương, luồn trái lách phải. Chẳng những nàng không bọ đám đông cản trở, ngược lại người khắp nơi còn giúp nàng mượn lực, liên tục vọt người đã đuổi kịp Lý Hiền chạy trước tiên rồi.
Lý Hiền chặn đường nàng, Vân Na chẳng chút do dự đạp lên vai hắn, để thân thể lần nửa bay lên, rơi ra ngoài đám đông.
Vân Na đang di chuyển tốc độ cao, cú đạp này tất nhiên là rất mạnh, Lý Hiền vốn yếu ớt, hai chân mềm nhữn ngã sấp xuống. Mắt thấy mười mấy cái chân sắp đạp lên người Lý Hiền, Hạ Lan Mẫn Chi hét lên, kéo Lý Hiền lên đẩy mạnh về phía trước.
Lý Hiền hết bị đạp lại bị đẩy, như con rối bị người ta quăng qua quật lại, đầu óc choáng váng.
"Bảo vệ vương gia!" Đám hộ vệ xông tới:
Vân Sơ thấy Vân Na chạy nhanh như thế vừa yên tâm lại dở khóc dở cười, y không chạy nữa, đứng tại chỗ, chuẩn bị xem sự cố phát sinh thế nào."
Lý Thận nấp sau lễ đài, cẩn thận thò đầu ra gọi Vân Sơ đứng trơ ra đó:" Chạy maul"
Đám đông đang ra sức bỏ chạy, Vân Sơ vẫn đứng im đó nhìn một cái bàn tời bị xích sắt lớn kéo căng rồi bay lên, cái bàn tời đường kính ba mét đó bay lên trời như đạn pháo. Bánh răng bay rồi, cả cơ cấu bánh cóc đề phòng xích sắt bị trượt cũng không thấy đâu nữa. Vân Sơ tận mắt nhìn thấy mấy chục con trâu đang cố gắng kéo xích sắt về phía trước khựng lại, chỉ trong khoảnh khắc, số trâu đó bị xích sắt kéo lùi về sau, phát ra những tiếng kêu lớn.
Trụ đồng dần nghiêng đi, góc độ càng lúc càng lớn, tiếng thét của các đại tượng công bộ lạc cả giọng. Một đội trâu bị xích sắt kéo đi xuyên qua tấm khe giữa hai ván sắt không đủ nửa xích.
Những tiếng kêu thảm thiết làm người ta muốn bịt tai không nỡ nghe, bên này đi vào là đội trâu, bên kia đi ra là một đống thịt be bét, máu phọt lên liên hồi.
"Giữ vững, giữ vững ...' Một đại tượng xông tới, dùng hai tay tóm lấy xích sắt toàn máu trâu, liều mạng kéo về sau:
Nhưng ích gì, cả đàn trâu còn không giữ được thì sức một người chẳng nghĩa lý gì, hắn bị kéo vào khe hở kia cũng không chịu buông tay. Dây xích trôi đi ngày một nhanh, thoáng cái hắn bị bánh răng sắt nghiền nát.