Q6 - Chương 199: Thiên tai hay nhân họa.
Q6 - Chương 199: Thiên tai hay nhân họa.Q6 - Chương 199: Thiên tai hay nhân họa.
"Phương huynh..."
Đại tượng áo đỏ hai tay giơ cờ dẫm chân kêu lên đau đớn, đang định nhảy tới đi theo con đường cũ của Phương huynh thì bị Vân Sơ tức giận tóm cổ áo giật lại:" Đổi hướng, đổi hướng mau..."
Đại tượng đó căm phẫn nhìn chằm chằm Vân Sơ, bị y tát cho một cái lảo đảo, nghe y quát "đổi hướng" thì sợ hãi giơ cờ xanh trong tay lên, một sợi dây xích kéo căng chuyển hướng. Cột đồng vừa nghiêng vừa xoay dần sang phía trái.
"Thả xuống, thả xuống, để một đầu cột đồng hạ xuống ... Đừng cố giữ nữa." Vân Sơ tiếp tục quát:
Đại tượng áo đỏ như con rối làm theo, cờ đỏ giơ lên, vẫy ba lần. Sáu sợi dích sắt treo cột đồng từ từ hạ xuống, phần đáy lớn tiếp xúc với mặt đất trước.
Kình một tiếng lớn làm người ta ghê tai, cột đồng chạm đất rồi, cái tiếng vun vút như ném ám khí kia cũng dừng lại.
Vân Sơ nhìn bánh răng sắt thiếu đi mấy chục cái đinh tán, bị xích sắt thứ hai kéo méo mó biến hình, hét lên:" Thay thế bánh răng sắt mới, kiểm tra lại toàn bộ đỉnh tán, một canh giờ sau, chúng ta nhất định phải cho cột đồng vào trong móng."
Đại tượng áo đỏ đờ đẫn:" Còn tiếp tục sao?"
Vân Sơ quát vào mặt hắn:" Hôm nay mà không làm xong việc này thì tất cả các ngươi chết hết."
Đại tượng áo đỏ tựa hồ bị tiếng quát của Vân Sơ làm tỉnh người, hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó liên tục đưa ra mệnh lệnh chuyên nghiệp mà Vân Sơ không hiểu.
Dù sao thấy hắn khôi phục lại tỉnh thần rồi, Vân Sơ thở phào, quay trở lại lễ đài, phát hiện chỉ có Tào vương Minh uy phong lẫm liệt ngồi đó, nếu không phải miệng hắn mếu đi, nước mắt ròng ròng thì Vân Sơ đã giơ ngón cái lên tán thưởng.
Tưởng rằng hắn béo quá không di chuyển được, Vân Sơ tới gân mới phát hiện trên người hắn có hai cái lỗ, máu chảy ròng ròng.
Vân Sơ lấy hết sức mới đỡ được Lý Minh từ chỗ ngồi đặc biệt đứng lên, giao cho hai tên hộ vệ còn chút trung thành chưa bỏ chạy quá xa, nhìn họ vất vả đưa hắn đi.
Làm vương gia mà ăn hại tới mức này, đổi lại là Vân Sơ đã phản bà nó một lần cho thống khoái.
Lý Minh to béo thịt dày nên chưa chết, chứ huân quý già gày quắt bên cạnh hắn chẳng may thế, trán có một cái lỗ to bằng ngón tay, nhìn xuyên từ phía trước ra phía sau. Vân Sơ đẩy nhẹ cái đầu huân quý hình như họ Tương, thấy sau đầu có cái lỗ to bằng nắm đấm, não chảy ra hết sạch rồi.
Không chỉ có ông ta, còn bảy tám vị quan lớn xúi quẩy ngã xuống, không còn thở nữa, ở chỗ ra khán đài, một đống người bị dẫm đạp, rên rỉ lăn lộn trên mặt đất.
Thảm cảnh đó với Vân Sơ mà nói chẳng có gì, nhưng nhìn cột đồng treo lơ lửng trên không, đang nghiêng ba mươi độ thì luông điện chạy từ chân lên đỉnh đầu.
Không bao lâu nữa người của Bách ky ti sẽ lấp kín nơi này.
Vân Sơ lười quan tâm đây là thiên tai hay nhân họa, y chỉ muốn nhanh chóng cắm cái cột vào móng thôi, xong chuyện này rồi thì thiếu gì cách giải thích, còn không làm xong thì đợi Chu Hưng lần nữa tới Trường An.
Đại tượng áo đỏ chỉ thoáng chốc đã tựa hồ cảm giác trải qua cả đời người, lau mồ hôi đầm đìa trên mặt, tới bên cạnh Vân Sơ ngồi xuống:" Đinh tán trên vòng sắt bị gãy."
Vân Sơ thở hắt ra:" Ta chỉ mong đây là thiên tai chứ không phải nhân họa."
Đại tượng áo đỏ lẩm bẩm:" Hạ quan chỉ mong đây là nhân họa chứ không phải thiên tai."
Hiển nhiên là thế, nếu sự cố thì lỗi do đám đại tượng không tính toán kỹ càng mọi trường hợp, nếu có âm mưu phá hoại thì lỗi không phải của bọn họ.
Vân Sơ chỉ cái cột đồng vắt ngang qua đầu:" Bất kể thế nào cái cột này không vào chỗ thì chúng ta không ai có kết quả gì hay đâu, sao còn không nhanh lên?"
"Thay bánh răng, thay xích, ít nhất cần hai ngày." "Nhanh hơn nữa đi, để lâu cột sẽ cong đi đấy."
Đại tượng áo đỏ đứng dậy khom người thi lễ:" Hạ quan Trần Quang Viễn đa tạ quận công."
Một nghi thức tế tự náo nhiệt biến thành một sự cố tử thương nghiêm trọng, xảy ra chuyện như thế, ngay cả tiếng sáo nhạc trong phường Bình Khang cũng nhỏ đi rất nhiều.
Vân Sơ đi tới chỗ đàn trâu bị chết, khẽ buông một tiếng thở dài thương cảm rồi chọn trong đống thi thể một cái đùi trâu lành lặn vác lên vai mà đi làm không ít người trố mắt nhìn, đồng thời cũng dở khóc dở cười, vị này gan đúng là to bằng trời.
Bị chết toàn là trâu thượng hạng, bình thường Trường An không có thịt trâu này mà ăn đâu, ăn thịt Ly Ngưu quá lâu rồi, Vân Sơ thấy nên mang về cho đám trẻ con đổi khẩu vị.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi hành vi của Vân Sơ, người trên công trường không trưng ra cái mặt chết cha chết mẹ nữa, ít nhiều có chút hơi người rồi.
Trên đường đi gặp một cái xe chở lương thực bị đổ, gạo vương vãi khắp đường, Vân Sơ đứng lại đợi người ta hốt đi, trong thời gian đứng đợi, một văn sĩ ở gần nói nhỏ:" Chủ thượng, Lý Linh Quỳ phụ trách xây dựng đế lăng bị sạt một góc, hắn đang ra sức che đậy chuyện này.'
Sắc mặt Vân Sơ không thay đổi, khi lương thực được hốt hết tiếp tục đi, không ai nhìn ra y vừa có giao lưu với văn sĩ kia.
Không đợi Vân Sơ về tới nhà Lưu Nhân Quỹ đã phái người tìm y, gọi tới phủ lưu thủ họp, tính xem ứng phó với tai nạn này thế nào.
Ở phủ lưu thủ, Vân Sơ gặp được Ung vương Hiền bị thiếu mất ba cái răng, môi sưng phù như có con đỉa trâu bò lên đó, cùng Lễ bộ thượng thư Lỗ vương Lý Linh Quỳ, hắn ta ở gần hơn nhưng chẳng gặp phải chuyện gì.
Lưu Nhân Quỹ ngồi ở chủ vị chắp tay với Lý Hiền:" Đây chỉ là thiên tai, Ung vương thấy sao?"
Ung vương Hiền thấy Vân Sơ nghênh ngang vác cái đùi trâu đi vào thì nhìn y chằm chằm, thù ghét ra mặt.
Vân Sơ chẳng bận tâm, đặt đùi trâu lên bàn:" Nghe công tượng nói, bàn tời thứ nhất, thứ hai chịu trách nhiệm điều khiển ống đồng di chuyển trái phải bị hỏng, làm cho định tán bay ra, khiến chết tám người, bị thương do đỉnh tán và dẫm đạp chưa thống kê hết."
Lý Hiền miệng rất đau không nói được, nhìn sang Hạ Lan Mẫn Chị, ra hiệu hắn hỏi.
"Theo quận công thì đây là thiên tai chứ không phải nhân họa a?”
Vân Sơ không khẳng định hay phủ định, chỉ nói:" Thiên tai có lợi cho chúng ta."
Lý Hiền che miệng không nói, nhưng phải thừa nhận Vân Sơ nói không sai, hán là chủ tế, gặp phải thiên tai, đó là chuyện không may, nếu là nhân họa, hắn khó thoát tội.
Lý Linh Quỳ là nhi tử của cao tổ, tuổi không hơn Lý Trị là bao, dù sao về bối phận xem như cao nhất, phất tay quyết định:" Báo lên là nhân họa."
Lưu Nhân Quỹ chắp tay hỏi:" Lỗ vương có phát hiện gì sao?"
Lý Linh Quỳ lạnh lùng nói:" Cái đó thì chưa, nhưng chuyện này nhất định có vấn đề, cần tra cho rõ."
Lưu Nhân Quỹ nói xong không nhìn mặt Lỗ vương, mắng Vân Sơ:" Còn quy củ gì nữa không, tới đây mang theo cái đó làm gì, mang xuống bếp đi."
Vân Sơ thoải mái vác đùi trâu lên vai mà đi.
Lý Linh Quỳ cao giọng gọi:" Hai vị chậm đã."
Lưu Nhân Quỹ lạnh lùng nói:" Chẳng qua là rũ bỏ trách nhiệm thôi, yên tâm, lão phu cũng biết."