Q6 - Chương 200: Lý gia chẳng có người tốt.
Q6 - Chương 200: Lý gia chẳng có người tốt.Q6 - Chương 200: Lý gia chẳng có người tốt.
Khi Vân Sơ còn là một tên tiểu tốt phải đứng uống gió ngoài đại điện, chưa đủ tư cách lên triều, Lưu Nhân Quỹ đã đứng giữa triều đường lớn tiếng luận triều chính rồi.
Tuy bây giờ địa vị của Vân Sơ sớm khác trước, sức ảnh hưởng trong ngoài triều hơn xa Lưu Nhân Quỹ, nhưng luôn tôn trọng ông già chính trực này, hơn nữa với năng lực Lão Lưu, xử lý chuyện thế này dư sức.
Giờ Lão Lưu nổi giận, Vân Sơ không nói nữa.
Lưu Nhân Quỹ chắp tay với Lý Linh Quỳ:" Lợi ích thì các vị tranh lấy, giờ có chuyện lại nghĩ cách đẩy tội cho phía Trường An, việc thì không làm, không thể thế được."
"Lão phu đợi xem các vị làm việc thế nào."
Chỗ ở của Lão Lưu vẫn thế, tận dụng hậu đường của quan nha, chẳng qua là từ phủ nha huyện Trường An đổi sang phủ lưu thủ thôi. Có điều nhà ông ta vẫn nghèo như cũ.
Trong nhà công ta chỉ có hai thị nữ hai ma ma, một lão bộc, một mã phu và mười hai thị vệ võ trang do triều đình cấp cho.
Nói ra khó mà tin được, nhà ông ta không có trù tử, bình thường do thị nữ ma ma lo liệu, Vân Sơ tới, lão bà ông ta muốn tự mình xuống bếp, bị Vân Sơ từ chối. Vân Sơ không ít lần ăn cơm do lão bà ông ta nấu rồi, nói sao nhỉ ... lời khách khí nhất là chả có tí thiên phú nào cả.
Đoản đao của Vân Sơ rất sắc, cắt thịt trâu như cắt đậu hũ vậy.
Lưu Nhân Quỹ đứng nhìn Vân Sơ lột da, xẻ thịt, vừa bóc tỏi vừa nói:" Chuyện này khó tránh được."
Vân Sơ lại nói:" Cột đồng mà cứ nghiêng như thế sẽ bị cong đấy."
Lưu Nhân Quỹ than:" Điều ngươi quan tâm luôn khác người."
Vân Sơ thái thịt trâu thành miếng mỏng to bằng lòng bàn tay, chất từng tầng lên đĩa:" Ta đã xác định rồi, chuyện lần này là thiên tai. Cho ngài biết, trên đời này những thứ công cụ càng đơn giản thì càng đáng tin, càng tỉnh xảo thì càng khó dựa vào." "Đám đại tượng trong thời gian ngắn dựng lên một kết cấu phức tạp như vậy mà có thể phối hợp hiệp đồng tốt như thế, kỳ thực ta rất phục, ngoài dự liệu của ta. Lần đầu đã thử nghiệm rồi, giờ tìm chỗ yếu của kết cấu, gia cố lại là không thành vấn đề."
"Đáng tiếc, đám người Lạc Dương tới này không nghĩ cách làm việc sao cho tốt, chỉ nghĩ cách đùn đẩy trách nhiệm. Đúng là khốn kiếp, chuyện lớn như vậy chúng có thể trốn tránh trách sao?"
Tiết Nhân Quý thở dài:" Triều đường là thế, gặp chuyện không tìm cách xử lý mà nghĩ cách làm sao tránh liên quan, huống hồ hoàng hậu gây áp lực rất lớn."
"Sai rồi, ta không nghĩ thế." Vân Sơ có suy nghĩ khác: " Hoàng hậu chỉ muốn việc được xử lý một cách hoàn hảo thôi, không phải muốn xử lý ai. Sớm ngày cắp cái cột vào chỗ của nó là công lao lớn rồi."
"Ngươi chắc chứ?"
"Các vị luôn xem thường hoàng hậu là nữ nhân hậu cung tầm nhìn hạn hẹp tính tình độc ác tàn nhẫn, thế thì nhầm rồi. Công trình lớn, độ khó cao như vậy, trong quá trình hoàn thành xuất hiện chút vấn đề là bình thường, hoàng hậu có thể lý giải, có thể tha thứ."
"Nói cũng phải, hoàng hậu không hiểu về công trình, tới lúc đó nói sao còn chẳng phải dựa vào đám công tượng làm việc."
Vân Sơ dừng tay:" Thế đấy, vốn đơn giản là sự cố công trình, mang tính ngẫu nhiên, bọn chúng lại muốn xoay sang chiều hướng âm mưu. Trí tuệ của bọn chúng mà qua mắt được hoàng hậu à? Chúng tự tìm cái chết thì trách ai được."
Chuyện này thì Lưu Nhân Quỹ tán đồng:" Đúng thế, đấu tranh chính trị là sở trường của hoàng hậu. Đáng tiếc muốn dựng cái cột lớn như thế lên là không thể."
"À cũng chưa chắc đâu, trên triều thiếu gì đám giỏi nịnh bợ, có khi chúng kiếm ra được hàm nghĩa cho cái cột cong thôi. Chỉ sợ người ta nói, đức tính của Đại Đường là thà lấy trong méo mó chứ không cầu ngay thẳng, thế thì xong."
Cả một cái chân trâu lớn bị Vân Sơ xẻ thành một nồi lớn toàn lát thịt mỏng, y lấy rìu chặt xương, ném vào nồi đun, dặn Lưu Nhân Quỹ:" Ninh cho tới khi ra mỡ, thêm muối tỉnh, hồi tiêu, sao cùng bột lúa mạch, sao tới khi vàng. Mỗi ngày sáng dậy uống một bát, đám bảo ông sống tới năm 80 tuổi."
Lưu Nhân Quỹ thoải mái tiếp nhận bí phương của Vân thị.
Vân Sơ muốn làm món nộm thịt trâu, đáng tiếc không có lạc thì trộn dầu mè chẳng ngon.
Đám nhi tử của Lưu Nhân Quỹ đều đi làm quan rồi, lão bà ông ta chẳng giữ nhi tức phụ ở bên hầu hạ. Cho nên ba người họ ngồi quanh nồi, ăn mười cân thịt trâu, chẳng ăn lấy một miếng rau nào.
Vân Sơ ăn xong cơm lần nữa đi qua cổng Hoàng Thành, cái cột vẫn treo đó, thịt trâu vẫn chưa bị thanh lý sạch sẽ rồi, chỉ còn lại một con trâu bị thương treo trên xích sắt đang giãy giụa.
Nghĩ tới cơm nước tối nay, Vân Sơ gọi người bất lương thủ vệ nơi này, kiếm một cái xe, chém một đao giải thoát cho con trâu đáng thương, chặt cái chân kẹt vào bàn tời, bảo họ đưa món thịt trâu thượng hạng này về nhà.
Còn về phần số thịt trâu khác thì không ăn được nữa rồi.
Lão thần tiên thích ăn thịt trâu, Vân Sơ chia ra một nửa số thịt mang tới Kỷ vương phủ hiếu kính ông già trẻ con sáng nay còn phun nước vào mặt mình.
"Tào vương thật đáng thương, đại phu của thái y viện cắt bụng hắn lấy ra hai cái đinh. Nghe đại phu cắt bụng hắn nói, đinh khảm vào thịt, không bị thương tới nội tàng, nhưng mỡ vàng nhiều tới làm đại phu thất kinh."
"Nhiều hơn mỡ thịt trâu ngươi mang tới."
Xảy ra chuyện mà Lý Thận lại vui như tết.
Chỉ có lão thần tiên nhìn nửa con trâu chết tiếc nuối lắm, có điều vẫn sai Lý Thận đem số thịt trâu đi ngâm tương, còn bảo hắn không được ăn vụng.
Lý Thận luôn miệng đám bảo tiễn Vân Sơ về, Vân Sơ thì đảm bảo thế nào hắn cũng ăn vụng thôi, chẳng phải vương phủ thiếu thốn gì, mà ai chẳng tò mò bí quyết trường sinh bất lão của ông cụ. Thế nên lão thần tiên ăn uống thế nào là hắn học theo y hệt thôi.
Vân Sơ ra tới cổng thì dừng bước:" Thúc thúc Lý Linh Quỳ của vương làm sao thế? Muốn gây sự với Trường An à? Ta đưa ý kiến dẹp yên chuyện này, ông ta muốn bới cho thối lên."
"Ông ta muốn làm tông lệnh."
"Vậy ai là đối thủ lớn nhất của ông ta?"
Lý Thận chỉ bản thân:" Chính là ta."
Vân Sơ dặn dò:" Thế thì phải cẩn thận, lần này cột Thiên Xu bị đổ, nói không chừng sẽ đổ vấy cho ngài."
"Ông ta không đổ cho ta được đâu."
"Tự tin thế?"
Lý Thận cười nói:" Vì ngay từ đầu ta đã chẳng muốn làm tông lệnh gì hết, chuyện này dù hoàng đế hay hoàng hậu cũng đều biết cả. Ta mà muốn làm tông lệnh thì đã làm hai năm trước rồi."
Vân Sơ nhìn hắn một lúc, nói:" Dù thế nào thì ta cũng hi vọng vương gia ngài không sao."
"Ta biết, ta biết."
Rời phủ Kỷ vương, Vân Sơ đã cực kỳ khẳng định, chuyện cột đồng bị đổ liên quan tới Lý Thận, nếu bảo y tìm chứng cứ, nhất định y sẽ tìm ra.
Có điều Vân Sơ chẳng hứng thú làm cái chuyện chứng minh Lý Thận có tội.
Đại bộ phận Lý gia là đồ biến thái, căn bản không thể dùng lẽ thường mà suy đoán tâm tư của họ. Vân Sơ thậm chí cho rằng, nguyên nhân duy nhất Lý Thận phá hoại cột đồng là muốn xem trò vui do chính mình tạo ra thôi.
Hắn buồn chán quá mà.