Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1432 - Q6 - Chương 202: Vân Vũ Sơ Mừng Giận Thất Thường.

Q6 - Chương 202: Vân Vũ Sơ mừng giận thất thường. Q6 - Chương 202: Vân Vũ Sơ mừng giận thất thường.Q6 - Chương 202: Vân Vũ Sơ mừng giận thất thường.

Thành Trường An năm nay đỡ nóng hơn mọi năm, hoặc là có thể nói giờ chẳng mấy người còn tâm tư quan tâm tới nóng với lạnh, nhiều người còn đang run cầm cập ấy chứ.

Mắt thấy cột đồng đang ngày càng cong đi, độ cong đã rõ tới mức ai cũng nhận ra rồi, đám công tượng tới từ Lạc Dương lòng như lửa đốt, nhưng chẳng thể làm gì.

Tổn thất trâu, tổn thất công cụ vốn có thể bù đắp lại sau một đêm, đến mai tiếp tục công việc được rồi. Có điều bây giờ đám quan viên Lạc Dương muốn đổ vấy cho Trường An, nên công tượng, tượng tác ở Trường An không chịu giúp nữa.

Không có phía Trường An giúp đỡ, cái cột đoán chừng sẽ còn tiếp tục cong.

"Hạ quan Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư bái kiến quận công."

Theo cùng tiếng đáp "chuẩn" của Vân Sơ, hai huynh đệ đẩy cửa đi vào.

Vân Sơ đang viết lách gì đó đánh miệng về phía ấm trà trên bếp lò. Vũ Thừa Tự liền chủ động cầm ấm trà lên thêm nước vào cốc của Vân Sơ, sau đó ngồi bên bếp đợi y xong việc, thái độ hết mực cung kính.

Vân Sơ tiếp tục viết công văn của mình, kéo một sợi dây thừng, rất nhanh có tiểu lại đi vào, y dùng si gắn thư, nói với tiểu lại: Dùng dịch đệ của binh bộ phát tới Lạc Dương."

Đợi tiểu lại mang văn thư đi, Vân Sơ mới cầm cốc trà của mình tới trước mặt huynh đệ Vũ thị:" Các ngươi xưa nay không có chuyện không tới nhà, nói đi, chuyện gì?”

Vũ Thừa Tự chắp tay:" Hoàng hậu gửi thư tới, muốn huynh đệ hạ quan thỉnh giáo quận công, đầu đuôi chuyện Thiên Xu."

Vân Sơ ngồi xuống:" Các ngươi nay cũng đang làm công trình, hẳn phải có nhận thức về việc di chuyển cái cột đồng lớn như thế chứ?"

Vũ Thừa Từ đáp:" Khó!"

Vũ Tam Tư nói thêm:” Cực khói" Vân Sơ gật đầu:" Đúng thế, loại độ khó này không ai dám võ ngực nói là nhất định có thể hoàn thành, nhưng bọn họ lại đảm bảo với hoàng hậu là làm được."

"Hai bàn tời một hai chịu lực quá lớn, tới mức định tán bật ra bay đi, các ngươi hiệu lực đó mạnh thế nào không?"

Vũ Tam Tư nói ngay:" Ở công trường khi nâng đá lên, dây thừng bị đứt bật ra còn chặt đôi người dân phu, hạ quan tận mắt nhìn thấy. Thiên Xu nặng hơn cả vạn lần, đinh tán bật ra cũng là điều hợp lý."

"Thế nên là sự cố ngoài ý muốn."

Vũ Thừa Tự thắc mắc:" Nếu là sự cố vì sao không ngay lập tức chấn chỉnh lại để tiến hành công trình?"

Vân Sơ cười to:" Vốn chỉ một đêm là có thể bố trí lại bàn tời mới, hai cái không đủ thì tăng thêm hai cái nữa, tối đa một ngày sau có thể cắm cột đồng vào móng."

"Còn về quan viên chết bị thương, thì báo lên triêu đình, ai cần phủ tuất thì phủ tuất, đợi Thiên Xu dựng lên, thiên hạ chung vui là xong."

"Song bây giờ cột đồng cứ treo đó sáu ngày rồi, đã cong tới mức mắt thường cũng nhận ra rồi mà không ai thèm để ý, các ngươi thực sự không nghĩ ra vì sao à?"

Vũ Tam Tư là tên mưu mô hiểu ra, nếu khắc phục sự cố không thành vấn đề như Vân Sơ nói, vậy chỉ còn một nguyên nhân:" Vì bọn họ chỉ muốn đùn đẩy trách nhiệm, không quan tâm cột đồng ra sao."

" Sao thế được." Vũ Thừa Tự không tin:" Xuất hiện vấn đề thì phải khắc phục trước, sau khi hoàn thành xét tới trách nhiệm sau, công việc đã xong thì trạch nhiệm cũng giảm bớt mà."

Vân Sơ quay sang Vũ Thừa Tự:" Đó là quy trình quản lý của Trường An, không phải của Lạc Dương, ngươi trước kia không đảm nhận công việc cụ thể nên không biết cách quản lý hai bên khác nhau."

"Phía Lạc Dương, mỗi khi xảy ra chuyện, việc đầu tiên là quy trách nhiệm đã, không †ìm ra người chịu trách nhiệm thì mọi việc dừng lại." "Công bộ, đại tượng Lạc Dương nói lỗi lâm do phía Trường An gây ra, phía Trường An dâng lên phương án khác không phải thế này, đương nhiên không chịu nhận."

"Thế là cái đi cãi lại thôi."

Vũ Thừa Tự tức giận:" Lý nào lại thế, bây giờ cột đồng biến dạng rồi mà vẫn còn cãi nhau không chịu làm việc, bọn họ muốn chết."

Vân Sơ nói tiếp:" Thế đấy, Lỗ vương Lý Linh Quỳ xin người tới điều tra rồi, chúng ta đợi người Lạc Dương tới phân rõ trắng đen rồi mới tiếp tục làm việc được."

Vũ Thừa Tự đứng dậy thi lễ:" Hoàng hậu đã giao quyền xử lý Thiên Xu cho huynh đệ hạ quan, xin quân công giúp huynh đệ hạ quan hoàn thành việc này, xong việc, nhất định không quên đại ân của quận công."

Vân Sơ hơi bất ngờ, huynh đệ này có thể đặt thù hận xuống mà tới nhờ cậy mình, y không khỏi nhìn với ánh mắt khác:" Các ngươi thực sự chịu nghe ta à?"

Vũ Thừa Tự đường đường chính chính nói:" Chỉ cần có lợi cho nước, huynh đệ hạ quan nguyện làm tiểu tốt."

"Được, nếu các ngươi có tâm tư này, vậy thì chuyện duy nhất chúng ta cần làm là đưa cột đồng vào móng, chuyện khác không quan tâm."

"Xin quận công ra lệnh."

Sau khi đạt thành ý kiến thống nhất với huynh đệ Vũ thị, công trường Thiên Xu lại lân nữa khởi động.

Mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của Lỗ vương Lý Linh Quỳ, hoàng hậu không ủy thác huynh đệ Vũ thị truy cứu trách nhiệm cột đồng bị đổ, mà chuẩn bị dựng lại cột đồng.

Nghiêm lệnh liên tục đưa ra, dưới sự hợp lực của Vân Sơ và Vũ Mi, làm gì có ai ngăn cản được, chỉ sau một đêm chuẩn bị đã hoàn thành.

Lần này huynh đệ Vũ thị không triệu tập bất kỳ ai tới dự lễ, chỉ có hai người họ và Vân Sơ đứng trên khán đài nhìn mấy nghìn công tượng, hơn nghìn con trâu, dựa theo cách cũ dần dần đưa tòa Thiên Xu vững vàng cho vào móng. Các công tượng dụng hơn trăm cái đỉnh nung đỏ to bằng cánh tay, nối đáy với cột đồng, sau đó đổ đá, cát lấp kín khe hở.

Cái cột đồng hơi cong về phía đông nam đứng sừng sững trước Hoàng Thành.

Bốn bề tiếng công tượng reo hò, nắng chiếu vào cột đồng tỏa ra ánh sáng dập dờn chói mắt, Vân Sơ quay sang nói với huynh đệ Vũ thị:" Đây mới là công tích."

Vũ Thừa Tự thi lễ:" Ơn của quận công, hạ quan cả đời không quên.

Vũ Tam Tư quay đầu đi chỗ khác, vờ như không thấy.

Hai huynh đệ này một là ngụy quân tử, một là chân tiểu nhân, dù loại nào thì trước mặt Vân Sơ vẫn còn non lắm, một phen biểu diễn làm y suýt không nhịn được cười.

Khi Vân Sơ nghĩ huynh đệ bọn họ đã trở nên thông minh rồi thì ngay hôm sau, huynh đệ chúng phái người Bách ky tỉ, bắt sạch người của công bộ, tượng tác Trường An lẫn Lạc Dương. Đã thế còn dẫn theo người của Bách ky ti tới công giải của Vân Sơ, yêu cầu y đem những lời nói hôm đó với huynh đệ họ thuật lại.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Vân Sơ, Vũ Thừa Tự đắc ý lắm, chắp tay khách khí hết sức giả dối:" Quận công, hạ quan làm theo phép công mà thôi."

Vân Sơ buông một tiếng thở dài :" Huynh đệ các ngươi trí nhớ thật kém đấy."

Vũ Tam Tư cười nhạt:" Nếu chỉ vẻn vẹn cắm cột vào, chẳng phải uổng công huynh đệ bọn ta nhận công việc này à?"

Vân Sơ ồ một tiếng:" Huynh đệ các ngươi thích cái cảm giác nắm đại quyền trong tay."

"Quận công, ngài không cần để ý nhiều nữa, cứ đem lời hôm đó nói lại, để ta..."

Vừa Thừa Tự còn chưa nói hết đã thấy người nhẹ bẫng, sau đó bay vèo ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment