Q6 - Chương 204: Không thể lơi lỏng. (1)
Q6 - Chương 204: Không thể lơi lỏng. (1)Q6 - Chương 204: Không thể lơi lỏng. (1)
Hoàng Cung, Lạc Dương.
Thời tiết Lạc Dương không khác Trường An bao nhiêu, hiện cũng là thời điểm nóng nhất trong năm, nhưng nơi này nhiều gió, nên không có cái oi nóng khiến người ta muốn lột da như Trường An. Hoàng Cung lại ở chỗ cao đón gió, nên vẫn khá dễ chịu.
Lý Trị gần đây lại béo thêm rồi, hắn càng lúc càng lười vận động, tính cách càng giống con gấu lớn. Lúc này Lý Trị đang nghe báo cáo về Trường An, lòng đắc ý vô cùng, tuy Lưu Nhân Quỹ là người chính trực, nhưng không phải là loại cổ hủ cố chấp, xưa nay ông ta ít gây chú ý, nhưng làm việc gì cũng đáng tin, luôn duy trì uy nghiêm hoàng gia.
"Ài, Vân Sơ lại đánh huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư rồi." Vũ Mị đặt tấu sớ của Bách ky ti xuống, thở dài nói với hoàng đế:
Lý Trị ôm cái chân gấu lớn bật cười hỏi:" Lần này lại là vì sao thế?"
"Lần này thiếp cũng chẳng bênh được chúng, thiếp phái chúng tới hỏi kế Vân Sơ, Vân Sơ nói rõ có thể cắm cột đồng vào, sau trình bày biện pháp, tích cực giúp bọn chúng hoàn thành nhiệm vụ."
"Hai bên đã giao hẹn, chỉ làm việc, không tham dự vào phân tranh giữa công bộ Trường An và Lạc Dương, ai đúng ai sai giao cho phán quán sau này tới định đoạt." Vũ Mị kể lại:
Nghe tới đó thôi là Lý Trị hiểu rồi:" Một khi nắm quyền trong tay, coi lời mình là lệnh, nhiều người có cái thói này, đám tiểu nhân đắc ý càng thế"
"Bọn chúng tích cực với vương sự cũng không thể tính là sai, chỉ là ngàn vạn lần không nên dẫn người Bách ky ti tới gây khó dễ Vân Sơ, bị ăn đòn chẳng oan."
"Để ta đoán ... Nàng có ý để Vân Sơ dạy dỗ huynh đệ chúng chứ gì?"
Vũ Mi biết mấy ý đồ kiểu này không qua được mắt Lý Trị, nàng chẳng cần che giấu:" Đúng thế, con người Vân Sơ, chỉ cần chuyện có lợi cho Trường An là y hết lòng. Ví dụ lần dựng cột đồng này, y hoàn toàn chẳng lợi ích gì, hai bên lại vốn có hiềm khích, vậy mà y vẫn thực lòng giúp huynh đệ chúng, nói ra đây là ưu điểm không thể phủ nhận của y."
"Đây là cơ hội tốt cho chúng hóa giải ân oán cũ, giờ hay rồi, thù cũ hết rồi nhưng thêm oán mới."
Lý Trị hiển nhiên vui vẻ với kết quả này, vừa vuốt ve lông gấu lớn vừa nói:" Vân Sơ sở dĩ đánh huynh đệ chúng, là vì chúng ngu xuẩn, nếu huynh đệ chúng mà không liên quan tới nàng, y chẳng thèm để ý. Đánh chúng cũng là cách dạy chúng đấy."
"Nếu nàng thấy huynh đệ chúng không dạy được thì đừng để Vân Sơ dạy nữa, chúng khỏi bị ăn đòn."
Vũ Mị sao chẳng nghe ra lời mỉa mai của Lý Trị, cũng đáp lại:" Ái tử Hiền của bệ hạ bị đinh tán làm gãy ba cái răng, bây giờ không mở miệng ra nói chuyện được nữa, chắc sau này phải làm vương gia ngậm miệng mà thôi."
Mặt Lý Trị lập tức trở nên khó coi, tuy hắn chẳng phải thực sự yêu thương Lý Hiền, ít nhất bề ngoài là thế, giờ Lý Hiền như vậy chẳng những mất mặt hắn, còn là trò cười lớn cho hoàng tộc.
Lý Trị cũng hỏi tượng tác rồi, nghe nói từng có luyện khí sĩ có thể dùng bạc, thủy ngân luyện ra răng giả ... Song trong đó có thủy ngân, mà thủy ngân cùng nguồn với tỳ sương, đều là thứ có độc.
Thiếu răng mặc dù khó coi, nhưng ít nhất không lo trúng độc.
Lý Trị nhìn chằm chằm Vũ Mi, Vũ Mị tủm tỉm cười nhìn lại hắn, hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Lý Trị nói với hoạn quan:" Truyền chỉ cho Vân Sơ, trẫm muốn y nghĩ cách bù lại số răng thiếu cho Ung vương Hiền, không được dùng thủy ngân."
Vũ Mị cười nhẹ:" Bệ hạ như thế không phải làm khó Vân Sơ à, y đâu có phải thợ làm răng."
Lý Trị vẫn cứ nói:" Nếu y có thể hoàn thành việc này, trẫm sẽ đồng ý với y một chuyện không liên quan tới quốc sự."
Vũ Mị nhướng mày:" Vậy để xem y có bản lĩnh nhận được trọng thưởng này không." Chuyện đánh cược giữa hoàng đế và hoàng hậu nửa canh giờ sau truyền tới tai Lý Hoằng.
Lý Hoằng nghe báo tin thì cười to:" Lý Hiển bây giờ răng chó mấp mô, cô vương xem sau này hắn ra cái vẻ công tử phong lưu ra sao?"
Hứa Kính Tông mở cái miệng chẳng còn mấy răng ra nói:" Điện hạ chớ cười nhạo nữa, lão phu cũng đang mong Vân Sơ có thể giải quyết vấn đề này, người thiếu răng trong thiên hạ chẳng phải chỉ có Ung vương Hiền đâu."
Lý Hoằng vẫn cười:" Không biết Vân Sơ làm răng cho Lý Hiền ra sao, chẳng nhẽ nhổ răng của chó lắp cho hắn à?"
Hứa Kính Tông cau mày:" Điện hạ trở nên phù phiếm rồi đó, đây không phải là tâm thái nên có của một thái tử."
Lý Hoằng cũng biết mình đắc ý quá đà hắng giọng, thu lại nụ cười:" Thả lỏng chút thôi mà, triều đình càng lúc càng phức tạp, trong lòng cô vương có chút bực bội, chỉ có ở trước mặt thái phó, ta mới có thể thả lỏng phần nào, thái phó chê cười rồi."
Hứa Kính Tông vẫn nghiêm mặt nói:" Điện hạ nên sớm tự điều chỉnh lại tâm thái đi, muốn làm hoàng đế, không cần dựa vào bất kỳ ai, điện hạ thả lỏng trước mặt lão phu khác nào ép lão phu phải chết. Làm hoàng đế không cần ai hết, hoàng đế phải là chỗ dựa của tất cả mọi người mới được."
"Ý thái phó là cô vương phải sống thành cô gia quả nhân à?"
"Tới cấp vương đã có thể xưng cô, thành chư hầu vương có thể xưng quả nhân, chuyện này cũng khống như leo núi vậy, càng leo cao càng ít người, khi đạt tới đỉnh cao nhất thì bản thân chính là đỉnh cao duy nhất đó."
Lý Hoằng trầm ngâm:" Không có cách giải thích nào khác sao? Nếu vậy làm hoàng đế còn lạc thú gì nữa."
Hứa Kính Tông gật đầu:" Điện hạ, bất kỳ công việc gì cũng cần có sự ước thúc, điện hạ lấy góc độ của mình nhìn đi, không phải người có địa vị càng cao càng bị ước thúc nhiều sao. Nếu để quyền lực lớn tùy ý thoải mái, không khác gì tựa như con voi trong lúc vô tình dẫm chết con kiến." "Một hoàng đế anh minh là người đem dục vọng của mình hòa vào trong chấp chính trị quốc, như thế dù có phóng túng chút, cuối cùng cũng thành tựu bản thân."
Lý Hoằng thoải mái nói:" Thái phó yên tâm, dục vọng của ta không lớn."
Không ngờ Hứa Kính Tông lại vỗ giường gấm giận dữ nói:" Một đế vương sao có thể nói là thiếu dục vọng?"
"Trị quốc gian nan tựa đi thuyền ngược dòng, không tiến sắt sẽ lui."
"Đế vương mỗi đời phải xác định rõ chuyện mình phải làm, nếu trong thời đại của mình không làm việc tương ứng, đế vương đời sau phải làm việc đời trước phải làm. Cứ như thế tệ nạn tích lũy càng lúc càng nhiều, cuối cùng là nhà tan cửa nát."
"Điện hạ mả để bản thân lơi lỏng, là đã xem nhẹ toàn bộ thiên hạ."
"Quân vương phía trước không làm việc mình phải làm, để hết trách nhiệm cho đời sau, đó là vô sỉ, vô trách nhiệm."
"Bách tính hôm nay có một miếng ăn, mau hi vọng có hai miếng, hôm nay y phục đủ che thân, mai mong có áo ấm trên người."
"Làm hoàng đế không có dục vọng, bách tính còn mong đợi được gì? Bách tính không có thêm một miếng ăn thì lấy gì mà cung phụng quân vương? Quân vương không có dục vọng, vậy dục vọng của toàn thiên hạ phải làm sao?"
"Điện hạ, một hoàng đế háo danh, háo sắc, tham quyền, dù là hoàng đế tàn khốc hiếu sát, cũng vẫn hơn một hoàng đế vô dục vô cầu."