Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1435 - Q6 - Chương 205: Không Thể Lơi Lỏng. (2)

Q6 - Chương 205: Không thể lơi lỏng. (2) Q6 - Chương 205: Không thể lơi lỏng. (2)Q6 - Chương 205: Không thể lơi lỏng. (2)

Lý Hoằng thấy ông già nổi giận nói liền một hơi nhiều như thế thì lo lắng, giận thế này không tốt cho sức khỏe đâu:" Chẳng phải đế vương ôn hòa là điều thần tử mong muốn sao? Lần trước triêu đình tranh đấu, chính thái phó khuyên ta không tham gia vào, chính vì thế phụ hoàng mới tin tưởng, giao cho ta giám quốc."

Hứa Kính Tông thất vọng:" Điện hạ nhầm rồi, làm việc phù hợp với tâm ý của thần tử, không có nghĩa là dựa theo tâm ý của thần tử mà sống."

"Bách tính là gì? Dê. Quan viên là gì? Chó!”

"Dê không ăn cỏ không có thịt, đó là trách nhiệm của chó, phải nấu."

Lý Hoằng giang tay:" Giờ ta phải nấu ai?"

Hứa Kính Tông buồn phiền nhìn Lý Hoằng:" Điện hạ tự tìm ra, tìm ra kẻ nào nấu kẻ đó, phải để đàn chó của điện hạ biết, dê điện hạ nuôi không béo, điện hạ sẽ nấu đám chó béo."

Lý Hoằng nói xuôi theo:" Vậy thì bắt đầu từ Lũng Hữu đi, mấy năm qua ta khoan dung với chúng nhiều rồi."

Hứa Kính Tông nhắm mắt lại:" Đã làm là phải làm cho dứt khoát, kiếm con chó dữ đi làm."

Rời khỏi phòng Hứa Kính Tông, Lý Hoằng vặn mình, vỗ vỗ má:" Lão tử quả nhiên là vô dục vô cầu."

Năm ngày rồi Vân Sơ mới về Trường An, thời gian qua y xuống dưới nông thôn, trước tiên đi kiểm tra tình hình phong tỏa Ly Sơn, chuyện lập xưởng giấy, vụ thu hoạch mùa hè, hôm nay mới quay về huyện nha làm việc.

Trời quá nóng, Vân Sơ mở cửa trước cùng cửa sổ sau thông gió, không ngờ một cái đầu gấu khoang cực lớn thò vào, tò mò nhìn công giải của y.

Vân Sơ không nhớ trong huyện nha nuôi gấu khoang bao giờ, gọi tiểu lại tới hỏi:" Thứ này làm sao lại có ở đây?" Tiểu lại trước tiên chạy ra đuổi con gấu đi, con gấu cũng thấy cái phòng này chẳng có gì hấp dẫn, chủ yếu là không có đồ ăn nên lắc mông đi mất. Bây giờ tiểu lại mới chỉ khóm trúc lớn sau tường:" Huyện tôn, trúc bên ngoài tường cao quá, chúng tự leo vào đấy ạ"

"Đuổi chúng đi, tránh ảnh hưởng tới uy nghiêm của huyện nha." Vân Sơ phẩy tay, thứ này ở Trường An nhiều quá, không khéo thành tai hại, cái gì quá nhiều cũng không tốt:

Tiểu lại cười nịnh:" Là thế này ạ, Tác Nguyên Lễ mượn đại sảnh của chúng ta, tra khảo người của công bộ, hại quan viên trong huyện không có tâm trạng làm việc. Huyện tôn, giữ thứ này lại cho vui mắt đi ạ, ai cũng thích nó mà."

"Không phải chỉ mượn một ngày thôi à?" Vân Sơ ngạc nhiên, chính vì tên này tới mà Vân Sơ mới xuống quê tránh đi cho đỡ chướng mắt, nghĩ hắn tối đa ba ngày là xong việc, ai ngờ còn chưa xong:

"Vốn là thế, ai ngờ hình cụ ở chỗ chúng ta lại đầy đủ quá."

Hình cụ ở huyện Vạn Niên tất nhiên là đầy đủ, ai bảo có cái tên Nhạn Cửu thích tra tấn người khác, Vân Sơ bực mình:" Bảo hắn cút đi."

Tiểu lại khó xử:" Thẩm chủ bạ đi đuổi rồi ạ, nhưng Tác Nguyên Lễ trong tay có ý chỉ yêu cầu chúng ta hiệp trợ, cho nên không làm được gì."

" Vô dụng! Tên Thẩm Như càng ngày càng nhát gan rồi." Vân Sơ bực mình ném bút lông đi, chắp tay sau lưng đi về phía tiền sảnh:

Tiểu lại cực kỳ hưng phấn theo sau, bọn họ mấy ngày qua bị Tác Nguyên Lễ làm sợ hãi, một đại tượng ngũ phẩm, vậy mà trong tay hắn chẳng khác gì cừu dê mặc người ta giết mổ. Còn bắt rất nhiều công tượng phía dưới, chưa hỏi gì đã dùng hình phạt, khiến đám nha dịch đứng trực ban cũng khiếp vía.

Vân Sơ tới đại sảnh, thấy một người mặt vuông râu rậm, mặc lục bào ngồi ở chỗ của mình, quá đáng nhất tên đó dùng mộc đường mà trong huyện nha chỉ y được dùng, gõ bàn rầm rầm.

Trên mặt đất có hai trung niên hán tử mình trần đang quỳ, bị giáp côn kẹp mười đầu ngón tay, kêu gào không dứt. Nhìn ngón tay họ biến dạng, e là không dùng được nữa rồi.

Tác Nguyên Lễ thấy Vân Sơ tới, vội vàng đi xuống thi lễ:" Bái kiến quận công."

Vân Sơ khó chịu nói:" Ngươi làm bẩn ghế của ta rồi đấy, người trên người ngươi quá hôi, ngươi ở đây một ngày ta còn chịu được, giờ ngươi ở đây năm ngày, bàn ghế ám mùi của ngươi rồi."

"Để ngươi ở đây thêm vài ngày nữa, đại sảnh của bản công chẳng phải cũng rỡ luôn à?”

Tác Nguyên Lễ vạn vạn lần không ngờ vừa gặp mặt một cái Vân Sơ lại sỉ nhục mình như thế, ngây ra nhìn y, nghiến răng nói:" Quận công vô lễ quá rồi đấy."

Vân Sơ chỉ mặt hắn:" Chẳng biết từ bao giờ, phàm là người hoàng hậu khâm điển, luôn coi mình cao hơn người khác thế nhỉ? Một tên quan nhãi nhép lục phẩm mà cũng dám chỉ trích bản quan vô lễ à?"

Tác Nguyên Lễ nén giận nói:" Bản quan có công văn hình bộ."

Vân Sơ vung tay tát, nửa đường chợt dừng lại, quay sang tiểu lại đi cùng:" Vả miệng ba mươi cái."

Tiểu lại phấn chấn sắn tay áo lên:" Vâng!"

Tác Nguyên Lễ nhảy lùi ra phía sau, chỉ mặt Vân Sơ quát:" Ngươi dám xem thường luật pháp triều đình?"

Vân Sơ chẳng buồn trả lời, đánh mắt về phía đám nha dịch, bọn họ tức thì xông tới người giữ tay, người bẻ đầu, cho tiểu lại tiện vả mặt.

Tác Nguyên Lễ ra sức vùng vẫy không thoát, quát tháo đe dọa:" Ta là môn hạ của hoàng hậu, ngươi dám làm gì ta?"

Tiểu lại tặc lưỡi hết sức đáng ghét:" Thời gian trước có hai đứa chất nhi của hoàng hậu vô lễ với quận công, bị quận công đánh một trận, bây giờ nằm trong thái y viện không bò dậy nổi kìa."

"Ngươi là cái thá gì chứ, cho ngươi ở đây một ngày là nể mặt hoàng hậu, ngươi lại không biết trời cao đất dày, chiếm lĩnh đại sảnh năm ngày, dùng nha môn huyện Vạn Niên ta như nhà ngục, không đánh ngươi thì đánh ai?”

Nói rồi vung tay tát đánh chát.

Ít nhiều mang theo ân oán cá nhân, tiểu lại ra tay vừa nhanh vừa mạnh, đại sảnh vang lên tiêng chan chát liên hồi kỳ trận.

Trong đại sảnh còn có mười mấy người đi theo Tác Nguyên Lễ, ai nấy phẫn nộ nhưng không dám ngăn cản.

Tiểu lại đánh xong rồi thì tay cũng rát luôn, trong lòng thì vui sướng lắm:" Huyện tôn, xong rồi ạ."

Vân Sơ quay sang đám người Lạc Dương:" Xem ra các ngươi ở Lạc Dương hoành hành quen rồi, người đâu, đánh mạnh 50 roi."

Đám nha dịch xông tới như hổ lang, Tác Nguyên Lễ rống lớn:" Quận công, nếu ngài bao che cho tượng nhân Trường An, chớ trách bản quan đàn hặc ngài cấu kết với công bộ, phá hoại Thiên Xu, đây là tội đại bất kính."

"Đại bất kính, ha ha ha..." Vân Sơ không nhịn được cười, dám đứng ở địa bàn của y đe dọa y, không phục hắn không được:

Tác Nguyên Lễ chính là người do Lý Linh Quỳ dâng tấu lên triều, đòi đưa tới tra cho rõ đại tượng công bộ Trường An nghi ngờ phá hoại Thiên Xu.

Lát nữa Vân Sơ còn định đi tìm Lý Linh Quỳ, hỏi xem hắn định làm gì? Mình đã giúp bọn chúng cắm trụ vào rồi, thi công sau đó đã đi vào guồng, sự cố trước đó mọi người thừa nhận có chút sai lầm, theo sự cố báo lên, trừng phạt vài người là xong.

Không ngờ tên Lý Linh Quỳ đó không chịu bỏ qua, thực sự không nể cái mặt y chút nào.

Càng nghĩ càng giận, Vân Sơ sai nha dịch tháo giáp côn khỏi tay hai phạm nhân, lắp vào tay Tác Nguyên Lễ.

Tác Nguyên Lễ thất kinh:" Ngươi định làm gì?"

Vân Sơ nghiêng đầu nói với tiểu lại:" Ra chuồng ngựa dẫn hai con lại đây." (*) Tác Nguyên Lễ là nhân vật có thật trong lịch sử, một khốc lại dưới tay Vũ đế.
Bình Luận (0)
Comment