Q6 - Chương 207: Rụng rời chân tay.
Q6 - Chương 207: Rụng rời chân tay.Q6 - Chương 207: Rụng rời chân tay.
Vân Sơ trước đó cũng biết chuyện đế lăng bị sập, ồ một tiếng hỏi Tác Nguyên Lễ:" Đúng không?”
Tên tiểu lại ở bên giơ cọc gỗ ra lăm le chèn vào đầu hắn, Tác Nguyên Lễ sợ mất cả hồn vía:" Đúng thế, đúng thế à, Lý Linh Quỳ là người chịu trách nhiệm xây dựng đế lăng. Tháng năm năm nay, đế lăng sập một nửa, đại tượng Trường An không chịu trách nhiệm. Lý Linh Quỳ muốn hạ quan dùng khốc hình giết những người có thể gây nguy hại cho hắn."
Vân Sơ nhíu mày:" Nói thế thì ắt là Lý Linh Quỳ đã tham ô trong quá trình xây dựng đế lăng rồi."
Đại tượng công bộ lại nói vào:" Không chỉ thế đâu ạ, hắn còn định làm một mật đạo trong hoàng lăng."
Vân Sơ nghe vậy thì mắt sáng hẳn lên:" Hắn mở mật đạo làm cái gì?"
Tác Nguyên Lễ lắc đầu trong không gian hẹp:" Hạ quan không biết."
Tiểu lại tay cầm búa gỗ hưng phấn vô kể, là người Bách ky ti, hắn ngửi ngay ra mùi cơ hội lớn trong đây, cắm ngay cọc gỗ xuống, dùng búa đập luôn:" Ngươi phải biết, nói mau."
Cơ đau không gì diễn tả nổi trên đầu truyền ra, máu trên trán như những con giun chảy ngoằn ngoèo khắp mặt, Tác Nguyên Lễ gào lên đau đớn:" Hắn chuẩn bị sau khi chết đưa thi thể mình vào hoàng lăng, ném thi thể hoàng đế ra ngoài nơi hoang dã."
Xung quanh tức thì im phăng phắc, đám nha dịch run bần bật, có người sợ tãi ngã oạch ra đất, trời ơi bọn họ vừa nghe thấy cái gì thế? Đây là những lời mất đầu đấy.
Vân Sơ cũng phải kiềm lòng lắm mới giữ sắc mặt như thường, vung tay bợp đầu tên tiểu lại:" Ngươi lập công lớn rồi đấy, sau này cút khỏi huyện Vạn Niên mà đi thăng tiến đi."
Tiểu lại nuốt nước bọt nịnh bợ:" Đầu do huyện tôn chỉ huy chính xác, thuộc hạ chẳng qua là làm theo lệnh thôi." Vân Sơ bợp hắn phát nữa:" Xéo, loại công lao này lão tử công cần, mau gọi hết đồng bọn của ngươi tới, đem đám người này tới Bách ky ti. Ngươi mà dám nhắc tới bản quan một chữ trên văn thư, dù ngươi thăng quan tiến chức rồi, lão tử cũng bắt ngươi về nhét vào lồng đấy."
Tiểu lại khom lưng cười nịnh:" Vậy thuộc hạ thông báo cho phó đô đốc."
Vân Sơ hỏi:" Đại đô đốc Phú Xuân đâu mà phải báo phó đô đốc?"
Tiểu lại cười không dám đáp.
Vân Sơ khinh bỉ:" Chẳng qua là ở Ly Sơn thôi, ta nhìn thấy hắn rồi."
Tiểu lại vẫn cười như thằng ngốc.
Vân Sơ quay sang đám nha dịch ở đại sảnh, trâm giọng nói:" Kẻ nào kẻ nấy giữ chặt cái miệng cho ta, nếu thấy không giữ nổi thì tự cắt lưỡi đi, nếu ta mà nghe được bên ngoài kia có chút tin đồn nào, ta cứ các ngươi mà trút giận, hiểu chưa?"
"Vâng!" Đám nha dịch vừa rồi nghe lời Tác Nguyên Lễ nói thì hồn lìa khỏi xác rồi, loại chuyện này bọn họ sao được nghe chứ:
Bây giờ huyện tôn cảnh cáo bọn họ là đang bảo vệ bọn họ, ai nấy đỡ hơn một chút, quỳ cả xuống giơ tay lên trời thề thốt không nói năng linh tinh.
Vân Sơ nói thế rồi, tiểu lại không dám tùy tiện đụng vào người của y, làm mật thám ở trong huyện đã lâu, biết huyện tôn bao che người dưới thế nào.
Những người khác thì Vân Sơ không giúp được gì rồi, nói với hai đại tượng bị kẹp phế tay:" Ta chỉ giúp được các ngươi tới đây thôi, sống hay chết các ngươi xem số trời ấy"
Hai người đó khấu đầu:" Tiểu nhân chúc quận công phúc lộc đời đời, con cháu đông đúc."
Vân Sơ dẫn con ngựa mận chín ra khỏi đại sảnh, chuyện trong này không liên quan tới y nữa.
Đợi Vân Sơ khuất bóng rồi, tên tiểu lại ngửa mặt cười điên dại, móc tay vào trong lòng lấy ra yêu bài đồng xanh:" Bách ky ti phá án, người không liên quan mau mau tránh ra."
Thẩm Như nhìn tiểu lại hộ phòng Lâm Trường Thư diễu võ giương oai dẫn một đám người Bách ky di mang theo không ít người đi qua huyện nha, không nhịn được hỏi Vân Sơ chắp tay sau lưng đứng xem náo nhiệt:" Huyện tôn, thế này là sao?"
Vân Sơ nheo mắt:" Còn chưa hiểu à? Tên đó là mật thám Bách ky tỉ gài vào nha môn chúng ta từ lâu, nay phát hiện ra đại án thì đi thôi."
"Bách ky ti cũng chẳng làm gì được Tác Nguyên Lễ, tên đó là người của hoàng hậu."
"Cha của hoàng hậu thì lần này cũng không thoát chết được."
Thẩm Như ngạc nhiên:" Nghiêm trọng vậy sao?"
Vân Sơ tỉnh như không nói:" Chứ sao, Lý Linh Quỳ khi xây lăng mộ cho bệ hạ lén đào một mật đạo, chuẩn bị sau khi chết thì lấy thi cốt của bệ hạ ra, cho thi cốt hắn vào đó."
Thẩm Như không khác gì bì sét đánh, miệng mếu máo:" Huyện tôn hại chết thuộc hạ rồi..."
Nhìn Thẩm Như chạy mất dạng, chắc là chạy về viết mật tấu cho hoàng đế, Vân Sơ bĩu môi:" Làm mật thám mà kém cỏi thế này, thật mất mặt."
Tất nhiên lời khai của Tác Nguyên Lễ thì Vân Sơ chẳng tin nửa chữ.
Nếu bảo Lý Linh Quỳ trong quá trình xây dựng hoàng lăng tham ô ít tiền thì Vân Sơ tin, chứ bảo hắn chuẩn bị đợi Lý Trị chết chôn vào mộ, sau đó ném thi thể ra, cho thi thể mình vào thì họa có điên mới tin.
Phải nói tên Tác Nguyên Lễ này giỏi gán tội cho người khác, dù là trong lúc hoảng hốt cũng bịa ngay ra được một cái tội khiến Lý Linh Quỳ không còn chút đường sống nào.
Thật hay giả, giả thay thật thì Tác Nguyên Lễ cũng khai rồi, chẳng còn quan trọng nữa, chuyện này đừng nói là làm, dù chỉ là nghĩ trong đầu thôi, hoàng đế nào cũng diệt mười tộc. Trường An hiện giờ đang rất tốt, Vân Sơ không thích cứ hơi một chút lại có khốc lại tới làm rối loạn.
Khốc lại là một công cụ không thể dùng tùy tiện được, Vân Sơ thấy hoàng hậu có dùng Chu Hưng không sao hết, y lợi dụng một chút cũng được. Còn tên Tác Nguyên Lễ này thì thôi, y mà dính vào dễ xuống địa ngục của Chung Quỳ lắm.
Nhớ tới Chung Quỳ hiện đang ở cao nguyên khai thác muối, Vân Sơ cảm thấy có lỗi với người huynh đệ chất phác đó. Lại nghĩ Ôn Nhu đang dụ dỗ thiếu niên lang vô tri thay Chung Quỳ mở thương đạo bắt đầu từ muối, rồi khai phát vành đai Hoàng Hà, Vân Sơ lại vui vẻ.
Hôm nay người dính hơi máu hơi nhiều, huyện nha trải qua chuyện này cũng chẳng còn tâm trạng làm việc nữa, Vân Sơ về phường Tấn Xương, tới Nhà tắm lớn định tắm rửa sạch sẽ một phen, không ngờ vừa đi vào đã thấy Kỷ vương Lý Thận.
Tên đó toàn thân trắng bóc, nằm trên bệ ngọc thạch để người ta kỳ lưng, chứ như con cừu trắng trẻo.
Nhìn thấy nữ tử không mặc y phục đang giúp hắn kỳ lưng, Vân Sơ xoay người đi ngay. Giọng lười nhác của Lý Thận ở phía sau vọng theo:" Vì sao Vũ Sơ lại đi?"
" Giờ không còn chỗ nào yên ổn cho người ta tắm rửa nữa à?" Vân Sơ tức giận đi vào một gian khác, tên này đợi mình ở đây làm gì có ý gì tốt, cả Lý thị hắn không có kẻ nào tốt: