Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1438 - Q6 - Chương 208: Chẳng Bao Giờ Chịu Yên.

Q6 - Chương 208: Chẳng bao giờ chịu yên. Q6 - Chương 208: Chẳng bao giờ chịu yên.Q6 - Chương 208: Chẳng bao giờ chịu yên.

Vân Sơ vừa mới thư thái ngâm mình trong ao tắm thì Lý Thận quấn một cái khăn lông đi vào, sau đó lấy khăn lông làm kê gối kê ở thành bể, thoải mái nằm bên Vân Sơ:" Nghe nói ngươi từng tắm ở chỗ hoàng hậu à?"

Vân Sơ chặn họng:" Ao tắm rất to, trừ thoải mái ra thì không có gì để nói."

Lý Thận nhỏ giọng nói:" Sao bệ hạ còn chưa giết ngươi nhỉ?"

"Xem bộ dạng của vương gia ngài thì hi vọng ta và hoàng hậu có gì đó lắm phải không?”

"Không tới mức, ta chỉ muốn biết trong Ly Sơn rốt cuộc ra sao rồi, vì sao ngươi còn sai dân tráng phong tỏa nơi đó."

Vân Sơ thừa biết đây chẳng phải điều Lý Thận muốn hỏi, chỉ quanh co dẫn tới chuyện ở huyện nha hôm nay mà thôi, không trả lời mà cảnh cáo hắn:" Không cần biết vương gia ngài đang làm cái gì, ta hi vọng ngài ngừng lại ngay, cứ vui vẻ theo đuổi điêu khắc ngọc thạch đi, tốt nhất là làm ra nhiều tinh phẩm tặng cho tẩu tẩu ngài. Hoàng tộc không còn bao nhiêu nữa đâu, lại sắp thiếu đi một người nữa đấy."

Lý Thận hiển nhiên không bỗng dưng đón lõng Vân Sơ ở đây, hắn hiểu một số tính xấu của Vân Sơ, ví như thích sạch sẽ:" Lý Linh Quỳ chẳng qua chỉ tham ô mấy chục vạn quan tiền thôi mà, mắng một trận là xong, gì tới mức nghiêm trọng như thế."

Vân Sơ nhìn thẳng vào hắn:" Điều ta nghe thấy lại khác đấy, ngài có muốn nghe không?"

Lý Thận lắc đầu ngay:" Ngươi nói với giọng điệu này thì nhất định không có lợi gì cho ta rồi, khỏi cần nghe."

Vân Sơ từ trong nước đứng lên, quấn khăn lông, lạnh nhạt nói:" Vương gia ngài hầu hạ cho tốt lão thần tiên, đừng làm gì may ra sống được tới tám mươi tuổi."

"Ngươi biết gì rồi?"

"Toàn bộ hoàng tộc có cộng lại cũng không đấu được một ngón tay của hoàng đế. Ngàn vạn lần đừng xem thường hoàng đế, hắn chỉ bệnh mà thôi."

Lý Thận lại có cái nhìn khác, bọn họ nhìn thấy Vũ Mị lộng quyền trên triều, thấy thái tử nắm lấy quyền chính vụ nhất định, ngay cả Vân Sơ cũng củng cố vững chắc địa vị ở Trường An, đương nhiên cho rằng hoàng đế bệnh nặng, không còn kiểm soát được Đại Đường nữa.

"Nếu như, ta nói chỉ là nếu..."

Vân Sơ rời ao nước, cắt lời hắn:" Đừng nói chuyện không tồn tại, nếu ngài làm thế, ta giết ngài trước tiên, tránh cho ngài chịu khổ."

Lý Thận mặt mày đau khổ:" Bây giờ ta không còn thích điêu khắc ngọc thạch nữa."

"Ta khuyên ngài nên thích tiếp đi, còn phải thích hơn xưa."

Lý Thận còn định nói gì thì hoạn quan luôn theo bên cạnh vội vàng chạy vào, thì thầm bên tai hắn vài câu. Sắc mặt Lý Thận tái hẳn đi, vội gọi Vân Sơ:" Vũ Sơ chậm đã, Bách ky tỉ bắt Lỗ vương Lý Linh Quỳ, Lý Linh Quỳ không chịu, đang chỉ huy bộ khúc kháng cự."

"Chẳng qua chỉ là tham ô ít tiền tài thôi mà, việc gì làm tới mức đó chứ?"

Vân Sơ không trả lời hắn mà nói một câu không liên quan:" Vương gia ngài đừng đi vội, rửa sạch đít rồi hãng đi."

Lý Thận càng nóng ruột:" Rốt cuộc ngươi biết gì rồi?"

"Ta chẳng biết gì hết, nhất là chuyện liên quan tới ngài. Còn về phần vì sao lại nói nhiều lời thừa thãi như thế là vì không muốn ngài đột nhiên lăn ra chết, khiến lão thần tiên thương tâm."

"Ông cụ sống tới cái tuổi này thì thực chỉ còn một chút hơi sức cuối cùng thôi, nếu không còn thứ duy trì, nói chết là chết ngay được, ta không muốn ông cụ có chuyện gì.

"Bao năm qua ngài còn sống chính là nhờ có lão thần tiên, không vì cái gì khác. Bây giờ ngài có nhi tử rồi, cho nên muốn muôn tranh cái gì đó, đoạt cái gì đó để lại cho nhi tử chứ gì?" "Ta không quan tâm vương gia ngài muốn gì, làm gì, mặc xác ngài. Nhưng ta nhắc ngài nhớ, ngài nợ lão thần tiên rất nhiều đấy, không có ông cụ, ngài không sống tới bây giờ để nảy ra thứ suy nghĩ không nên có đâu."

Vân Sơ càng nói càng giận, cuối cùng vơ cái que gãi lưng ném vù về phía Lý Thận. Lý Thận giật mình không kịp né, nhưng may Vân Sơ không có ý nhắm vào hắn, que đập mạnh xuống nước, làm nước ao tắm bắn tung tóe lên mặt hắn rồi chìm nghỉm.

Lý Thận muốn nói gì đó nhưng "ta, ta, ta ...' Mấy lần không nói được gì.

"Lý Linh Quỳ chỉ có tám trăm tên hộ vệ, lực lượng này ở Trường An chẳng là cái gì, ngay cả năng lực cố thủ một phường thị cũng chẳng có. Nếu Bách ky ti không phá được Lỗ vương phủ, Kim ngô vệ sẽ tới, Kim ngô vệ không được còn có thập lục vệ."

"Nói không chừng lúc này hắn đã bị bắt rồi."

"Thế nên đừng nghĩ có thể nhân cơ hội này làm gì đó, viển vông thôi."

"Thậm chí ta dám nói cho ngài biết, vì chuyện của Lý Linh Quỳ, bây giờ toàn bộ vương gia có mặt tại Trường An đều bị người Bách ky ti cho vào trong tâm ngắm rồi. Ngài có bất kỳ hành vi khác thường nào thì đừng trách ta không báo trước."

Vân Sơ lường trước được khi biết tin hoàng đế bệnh nặng, đám vương gia này không chịu an phận, nên mới gửi Lý Tư tới chỗ Lý Hoằng. Nhưng y không ngờ Lý Thận xưa nay nhút nhát cũng nảy ra ý nghĩ không nên.

Chẳng muốn nói nhiều, Vân Sơ mặc y phục rời nhà tắm, đi bộ thay xe tới Thái y viện. Lý Thận bị Vân Sơ dọa sợ vỡ mật, nào dám rời y nửa bước.

Thái y viện phường Tấn Xương, người bình thường không có tư cách vào, bách tính Trường An khám bệnh thường là tới thái y viện phường An Hóa.

Đi thăm người bệnh tất nhiên là không thể đi tay không được, Vân Sơ tới Nhà ăn lớn, chất đầy hai hộp cơm, coi như quà thăm người bệnh.

Tào vương nằm trên giường bệnh cực lớn, vừa thấy Vân Sơ tới là nước mắt trào ra, đôi bàn tay nần nẵn vươn ra nắm tay Vân Sơ:" Ngày hôm đó không có Vũ Sơ, mạng ta xong rồi." Vân Sơ khách khí nói:" Đầu Tào vương phúc đức sâu dày, cho nên mới có thể hóa nguy thành an, nay kiếp nạn đã qua, sau này là cuộc sống tốt đẹp."

Lý Thận đang lúc tâm tính bất ổn, vội vàng nói:" Lỗ vương thúc không biết phạm lỗi gì, đang cùng Bách ky ti chém giết trong thành đấy."

Đôi mắt tỉ hí sắp bị thịt mỡ che lấp hết của Tào xương đột nhiên đờ ra, cổ họng khọt khẹt không ngừng, mặt nhanh chóng tím tái. Vân Sơ vội vàng kéo thừng trên giường bệnh, rất nhanh có đại phu đi vào.

Đại phu đặt dụng cụ hút đờm vào miệng Lỗ vương, hút hồi lâu mới làm Lỗ vương thở được.

Khó khăn lắm mới thở đều lại, Tào vương tóm ngay lấy tay Vân Sơ, nói như muốn khóc:" Vũ Sơ làm chứng cho bản vương nhé, bản vương bị thương, luôn dưỡng bệnh ở thái y viện, không gặp ai cả, không làm gì cả."

Vân Sơ vỗ tay hắn:" Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi."

Được sự đảm bảo của Vân Sơ, Tào vương thở phào, sai hoạn quan mở hộp cơm Vân Sơ mang tới, thấy bên trong đủ các loại thịt, cầm cái chân giò lên cắn mạnh:" Vũ Sơ đúng là hiểu mỗ."

Từ đầu tới cuối Tào vương không ngó ngàng gì tới Lý Thận.
Bình Luận (0)
Comment