Q6 - Chương 209: Đánh người lại còn được tiền
Q6 - Chương 209: Đánh người lại còn được tiềnQ6 - Chương 209: Đánh người lại còn được tiền
Rời phòng bệnh của Tào vương, Vân Sơ phát hiện Lý Thận bình tĩnh hơn, không còn như lửa đốt đít nữa.
Thược dược ngoài phòng bệnh đang nở rộ, đỏ rừng rực cả sân, Vân Sơ thuận tay hái một ít, gom thành bó, đã tới đây rồi thì nên tranh thủ đi thăm vài người bệnh nữa.
Phòng bệnh của huynh đệ Vũ thị không lớn như phòng bệnh Tào vương, không phân chia gian trong gian ngoài, trang trí bên trong càng kém xa, hai huynh đệ cùng chung một phòng, toàn thân bôi đủ thứ thuốc xanh xanh đỏ đỏ, hết sức khói coi.
May là Vân Sơ không làm tổn thương tới gân cốn bọn họ, mỗi cái miệng là trông rất bất thường, môi trề ra, nước dãi nhỏ từng giọt.
Không chỉ có nước dãi, mà còn có ống lau sậy nối từ trong quần Vũ Tam Tư ra, cũng có chất lỏng nhỏ tong tong, xem ra tên này thời gian qua nhờ vào ống tiểu mà không mót chết.
Khi Vân Sơ ôm một bó hoa từ ngoài đi vào, hai huynh đệ đều nhìn rõ ràng, Vũ Thừa Tự kêu ú a ú ớ, Vũ Tam Tư vốn đái ra nước, tức thì có máu chảy ra từ ống.
Lý Thận thấy tình trạng thê thảm của họ thì đùng đùng nổi giận:" Ai đánh hai người này thê thảm như vậy? Có còn vương pháp nữa không?”
Vân Sơ đổ hết nước trong ấm đi, cho nước lọc vào, cắm bó thược dược, làm không khí trong phòng tựa hồ tươi tắn hơn không ít:" Ta đánh đấy."
Lý Thận gật gù đổi giọng:" Vậy thì đúng là chết chưa hết tội."
Vân Sơ nhìn hai huynh đệ đang kinh hoàng tột độ đó:" Bất kể thế nào thì đánh người là không đúng, lần này ta tới một là để xin lỗi huynh đệ ngươi, hai là nói với các ngươi đừng hành hạ lão bộc trong nhà nữa, dăm ba bữa lại vào thái y viện nằm thế này, làm phiền người ta. Về chuyện ta đánh các ngươi, hoàng hậu có nói bốn chữ, ta báo để các ngươi yên tâm."
"Đó là chuốc nhục vào thân." Nghe bốn chữ này, thân thể cứng đờ của Vũ Thừa Tự liền mềm ra, trong ống tiểu của Vũ Tam Tư không còn ào ào phun máu mà thành nước tiểu tí tách. Hoàng hậu nói vậy tức là sẽ không trị tội bọn chúng tự tung tự tác nữa.
Cho dù Vân Sơ lấy thân phận y giả vén chăn Vũ Thừa Tự làm thân thể trần truồng của hắn phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật, hắn vẫn không có phản ứng gì, chỉ có nước mắt ròng ròng.
Vân Sơ kiểm tra thân thể Vũ Thừa Tự xong nói:" Nền tảng thân thể tốt đấy, nội tạng lệch vị trí không nhiều, chẳng qua là da tổn thương quá nhiều, đoán chừng sẽ bị lột một hai lớp da. Bình thường chú ý ẩm thực, đừng ăn thứ dễ mẩn ngứa, càng đừng uống rượu, nhớ phải rời giường đi lại, đau một chút cũng phải chịu, đừng để cơ gân teo tóp, ảnh hưởng tới sau này."
Vũ Thừa Tự nghe Vân Sơ cẩn thận dặn dò cũng chẳng có chút cảm động nào, cả người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Lý Thận tò mò nhìn thân thể của Vũ Thừa Tự, nuốt nước bọt:" Sao ngươi có thể đánh người ta thành ra thế này mà lại không tổn hại tới tính mạng?"
Vân Sơ thản nhiên nói:" Ta là một y giả, tất nhiên biết phải làm sao giúp người ta sống lâu hơn, lại thêm thân là võ giả, cho nên hiểu cách làm sao đánh cho người ta vừa đau đớn lại không tổn hại tới tính mạng."
"Vương gia ngài muốn học thì phải tinh thông cả hai bản lĩnh này mới được."
Lý Thận xua tay liên hồi:" Không học, không học, chỉ tò mò thôi."
Vũ Tam Tư thấy Vân Sơ vén chăn mình, mếu máo nói:" Ngươi đá hỏng phía dưới của ta rồi..."
"Nếu làm hỏng gốc duy trì nòi giống của ngươi thì kết thù với hoàng hậu thực sự rồi, yên tâm đi, lúc đá ngươi ta dùng mu bàn chân, không phải mũi chân, không hỏng được đâu."
"Nhưng mấy ngày qua ta luôn đái ra máu."
"À, chuyện nhỏ ấy mà, chắc là khi ta đánh ngươi không cẩn thận làm tổn thương tới thận, thứ đó yếu lắm, bị thương chút thôi là chảy máu. Cứ nằm vài ngày, dần dần sẽ lành." Vân Sơ vừa nói vừa dùng ngón tay ấn lên thân thể Vũ Tam Tư, kiểm tra xong liền đắp chăn lên:" Về tổng thể là không có vấn đề gì lớn, xuất viện rồi lại là hai hán tử khỏe phây phây thôi, không cần trưng ra bộ mặt mất hết sinh thú như thế."
Hai huynh đệ Vũ thị thở phào, nhưng tuyệt không có chút cảm kích nào hết.
Vân Sơ múc ít nước trong chum rửa tay, nói với Lý Thận:" Hai huynh đệ chúng là ngài lúc nào đó trong tương lai."
Lý Thận hét lên:" Vì sao, ta là vương, ngươi dám đánh ta giữa ban ngày ban mặt à? Đó là lấy hạ phạm thượng."
Vân Sơ vẩy nước:" Thì đợi tối mới đánh."
"Tối ngươi cũng không được đánh."
Huynh đệ Vũ thị tất nhiên là biết Kỷ vương Thận, giờ nghe thấy Vân Sơ ngang nhiên dọa đánh cả vương gia, không biết vì sao phẫn uất trong lòng tiêu tan không ít.
Thằng điên đó còn ai không dám đánh không?
Vân Sơ lau khô tay rồi nói với hai huynh đệ kia:" Đợi khi khỏi bệnh thì chuẩn bị hậu lễ, không được ít hơn 2000 quan, tới phủ ta cảm tạ. Lần này không có ta thì huynh đệ các ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chặt đâu."
Vũ Tam Tư nóng tính hét lớn:" Khinh người quá lắm."
Vân Sơ quay sang Vũ Thừa Tự:" Ngươi luôn bình tĩnh hơn hắn, biết vì sao không?"
Vũ Thừa Tự nghiến răng:" Xin huyện tôn cho biết."
"Hai huynh đệ các ngươi thu của Lý Linh Quỳ bao nhiêu tiền?"
Hai huynh đệ Vũ thị giật mình, nhưng nếu Vân Sơ đã hỏi tới rồi có giấu vô ích, Vũ Thừa Tự đáp:" 500 quan."
Con số này làm Vân Sơ, lại là 500 quan, thằng cha đó chơi đồng gia sao, thở dài:" Lại thêm hai tên tâm nhìn hạn hẹp."
Vũ Tam Tư hừ một tiếng:" Lỗ vương điện hạ nhờ tới bọn ta, đó vốn là vinh diệu, tiền là cái gì?" Nghe Vũ Tam Tư nói vậy, ánh mắt Lý Thận nhìn Vân Sơ thay đổi ngay, chắp tay nói:" Nếu ta cũng gặp phải chuyện như vậy, ngươi cứ đánh ta một trận."
Vũ Thừa Tự thấy Lý Thận nghiêm túc nhờ Vân Sơ đánh chính mình, có vẻ không giống đóng kịch, cũng chắp tay nói:" Xin quân hầu cho biết có điều gì không ổn."
Vân Sơ hứng thù nhìn huynh đệ chúng:" Chẳng có chuyện gì lớn hết, chẳng qua là khi xây hoàng lăng, hắn có làm một mật đạo, chuẩn bị khi bệ hạ ngự long đăng thiên và hắn chết thì đổi âm trạch ấy mà."
Vũ Thừa Tự vốn toàn thân không chỗ nào không đau, đột nhiên ngồi bật dậy, giọng thảng thốt:" Thật sao?"
"Nay người của Bách ky ti đang vây bắt Lý Linh Quỳ, hắn suất lĩnh hộ vệ kháng cự, nghe nói phường Hoài Hóa đã máu chảy thành sông, các ngươi có muốn tới giúp Lỗ vương điện hạ một tay không?”
Vũ Tam Tư hồn xiêu phách lạc kêu lên:" Bọn ta không biết gì cả."
Vân Sơ bợp đầu Vũ Tam Tư:" Chẳng phải lão tử nói với các ngươi, sau khi cắm cột đồng vào thì không cần để ý tới chuyện gì, về công trường thành nam à?"
Vũ Tam Tư ôm đầu khóc to, ống lau sậy lại tiếp tục phun máu...
Lần này trong tiếng khóc của hắn không có uất ức, chỉ còn lại sự sợ hãi.