Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1440 - Q6 - Chương 210: Thiên Hạ Lý Gia Liên Quan Quái Gì Tới Ông.

Q6 - Chương 210: Thiên hạ Lý gia liên quan quái gì tới ông. Q6 - Chương 210: Thiên hạ Lý gia liên quan quái gì tới ông.Q6 - Chương 210: Thiên hạ Lý gia liên quan quái gì tới ông.

Rời khỏi thái y viện, Vân Sơ ngẩng đầu nhìn trời xanh, buông một câu cảm khái:" Làm người tốt khó thật đấy."

"Ngươi đánh người ta thê thảm quá."

"Không sao, càng thảm càng tốt, ta cũng đánh ngài tới thoi thóp, để lão thần tiên cứu về, như thế Cửu ca ngài nói không chừng thấy ngài quá thảm mà tha cho một mạng."

“Ta không liên quan gì tới Lý Linh Quỳ mà."

"Tốt nhất là không."

"Thực sự là không có quan hệ gì hết."

"Đi chết đi!"

Muốn một người nói thật chẳng dễ dàng, theo Vân Sơ thấy Lý Thận không chỉ dính dáng tới Lý Linh Quỳ, ngay cả Tào vương Minh cũng cùng một bọn với họ.

Dù sao cũng cảnh cáo rồi, Vân Sơ kệ Lý Thận trở vê nhà, không mời Lý Thận tới nhà ăn cơm, lúc này hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Vân Sơ vừa đi qua con phượng hoàng lớn thì phía sau có tiếng thiếu nữ thánh thót gọi: " Lam Điền quận công!"

Quay đầu lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa bốn bánh nhỏ một ngựa kéo đỗ lại, đầu tiên có nha hoàn đi xuống, đưa tay ra đỡ một cánh tay trắng ngần, tiếp đó là tiểu cô nương chừng mười hai mười ba, mặt trái xoan nhỏ xinh, tuổi tuy nhỏ nhưng đã có bộ dạng rất động lòng người. Tiểu cô nương đó thần sắc lãnh đạm kiêu kỳ, chỉ có đôi mắt ánh lên niềm vui, vịn tay nha hoàn duyên dáng bước xuống xe.

Vân Sơ mỉm cười thi lễ:" Ra là Vân gia đại tiểu thư."

Đó chính là Vân Cẩm cùng nha hoàn của mình vừa mới về, thời gian trước nó tới mẫn cô viện kiếm một ít cô nhi đem về xưởng thêu, kết quả là gặp Chử Toại Lương, thế là theo ông ta học chữ, Vân Sơ cũng không phản đối. Chữ của Chử Toại Lương rất tốt, học được cũng là một bản lĩnh, mặt này y tất nhiên kém xa.

Vân Cẩm vừa xuống xe, xe lắc lư, Vân Quan Quan mặc váy hồng đáng yêu từ trong xe nhảy ra, Vân Sơ không ngờ Vân Quan Quan cũng đi theo.

Bàn tay nhỏ man mát của Vân Cẩm rơi vào tay Vân Sơ, Vân Quan Quan cũng nhanh chóng kéo tay còn lại của Vân Sơ.

"A gia, ông già không chịu dạy muội muội."

Vân Sơ cúi đầu nhìn Vân Quan Quan, thấy gương mặt nhỏ ngước lên của nó có vệt nước mắt, rõ ràng mới khóc không lâu. Lúc này tất nhiên phải có trọng trách của người cha, Vân Sơ hừ lạnh:" Không dạy à? Không phải do ông ta quyết."

Vân Cẩm giải thích:" Ông già nói tính tình muội muội không tốt, dạy cho bản lĩnh sẽ làm hại thiên hạ."

"Nó có hại thiên hạ cũng là hại thiên hạ Lý Đường, liên quan gì tới ông ta? Mai con tiếp tục dẫn Quan Quan đi, nói là cha bảo ông ta dạy ... Ừm, nói thế này, không dạy cũng phải dạy."

Nói rồi Vân Sơ ngồi xuống bế Vân Quan Quan lên:" Con phải học cho tốt, học hết bản lĩnh của lão già đó, cho ông ta tức chết luôn."

Vân Quan Quan rúc đầu vào cổ y dụi mấy cái, biến nước mắt thành nụ cười trong trẻo.

Ba cha con vui vẻ về nhà, Thôi ma ma dẫn hai tiểu nương tử đi, Vân Sơ thì về hậu trạch, được Ngu Tu Dung giúp thay áo, thấy lưng áo bào của trượng phu ướt mồ hôi, nói:" Có cần đi tắm không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Tắm rồi, lấy nước giếng lau người là được."

Ngu Tu Dung đem nước giếng đã phơi năng tới lau lưng cho Vân Sơ:" Buổi chiều có không ít khách tới nhà, đều nghe ngóng tin tức Lỗ vương."

"Nghe ngóng cái gì, bảo họ tránh xa Lý Linh Quỳ ra."

Vân Sơ thay trang phục ở nhà, nằm trên giường trúc đã lau nước giếng. Mặt trời đã sắp xuống núi, ba mặt Vân gia đều có rừng trúc, suối nước bao quanh, mặt trời vừa bị che khuất là không khí oi ả ngày hè tan biến không ít.

Vừa rồi thực ra Trường An còn có một cơn mưa, mưa tới nhanh đi cũng nhanh, ào một cái còn chưa kịp ướt đường đã tạnh rồi. Những cánh sen trong ao nhỏ ở hậu viện như những chiếc đía sứ xanh vừa được gột rửa, từng hạt nước đọng trên nụ sen thi thoảng nhỏ tốm xuống ao, tạo nên sóng gợn lăn tăn.

Vân gia đại trạch không rộng song qua nhiều năm cải tạo cầu kỳ, thực sự sống rất dễ chịu, năm nay Vân Sơ còn chưa phải đưa bọn nhóc tới nhà lao huyện nha Vạn Niên tránh nóng.

Tất nhiên do huyện nha lúc này khá lộn xộn, nhưng Vân Sơ vẫn muốn quy kết nguyên nhân vì mình cải tạo nhà ở thành công.

Trúc xanh xanh, tường cao cao, đường lát đá thẫm màu, một nữ tử mặc áo hồng, một tay vén váy, mỉm cười duyên dáng từ trong vẻ tĩnh lặng ấy lướt ra.

Ấy là Vân Sơ cố mỹ hóa mọi thứ lên thôi, Vân Na cười khanh khách đi như chạy tới chỗ y, cầm một xấp phiếu thu của Hương Tích Trù đập cái chát lên ngực ca ca.

Vân Sơ thở dài quay về thực tế, nghiệt mình tạo ra thì mình phải chịu, cầm giấy lên xem con số trên đó gật gù:" Ồ, thu hoạch không tệ."

Vân Na vui vẻ nói:" Lễ bộ thương thư Lý Linh Quỳ bị đại quân bao vây rồi, đoán chừng thêm thời gian nữa là châm lửa tự thiêu, tiền những phiên vương kia chuẩn bị cho Lý Linh Quỳ đều là của nhà ta."

Vân Sơ nhìn đôi mắt to của Vân Na, định nói gì lại thôi, đây là cách kiếm tiền chỉ hoàng gia mới dùng được, Vân Na giờ là nữ vương, kiếm tiền theo phong cách hoàng gia không có vấn đề gì.

Vân Na vô tình nói ra chuyện Lý Linh Quỳ muốn châm lửa tự thiêu, rất có khả năng là ai đó nói cho nàng, Vân Sơ đoán là Lý Hoằng sau khi rời Trường An để lại nhân vật trọng yếu giúp Vân Na.

Ngày mua hè chẳng những nóng mà còn kéo dài, trời vừa mới tối đi, ráng đỏ vốn giăng đầy trời liền biến thành mây đen, chẳng mấy chốc sấm sét như ngày tận thế. Thực ra Vân Sơ hi vọng Lý Linh Quỳ tự sát.

Nếu mà hắn tự sát, trong thành Trường An sẽ có rất nhiều người cảm tạ hắn, nếu hắn đốt nhà tự thiêu, mọi người càng hoài niệm hắn, tôn kính hắn.

Nên có những lúc sống chẳng bằng chết.

Phủ Lỗ vương rốt cuộc cũng bốc cháy rồi, thế lửa rất lớn, tiếng chiêng cứu hỏa vang vọng, các vũ hầu của trạm hỏa tuần không cứu hỏa, chỉ phun nước vào nóc nhà xung quanh, tránh lửa cháy lan đi.

Đêm hôm đó Vân Sơ ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau tới huyện nha chuẩn bị pha trà, phó đô đốc Bách ky ti Hoắc Thành Hương tới, theo sau là tên nội gián Lâm Trường Thư.

Hoắc Thành Chương vào quan giải của Vân Sơ liên đánh mắt cho Lâm Trường Thư, Lâm Trường Thư lập tức lùi ra, đóng cửa lại, đứng ngoài ngăn cản người khác tới gần.

Đều là người quen rồi, Vân Sơ không khách sáo:" Ồ bận rộn thế mà còn tới đây, có gì lợi cho ta sao?"

Hoắc Thành Chương đã ngoài năm mươi, làm nghề này lâu không còn sát khí như đám bách ky tỉ trẻ, khôn khéo chẳng khác gì quan viên bình thường:" Công gia cần gì có lợi, nhân nghĩa là đủ rồi."

Vân Sơ người:" Nhân nghĩa thì ta có nhiều lắm, lợi thì hơi ít, vạn vạn lần đừng chỉ tặng nhân nghĩa, mà không có lợi ích gì cho huyện Vạn Niên đấy nhé."

"Nghe nói Phú Xuân bất kính với quận công?"

"Hắn là người của bệ hạ, dù có ngứa mắt với ta thì ta cũng đành nhịn thôi ... Lý Linh Quỳ sao rồi, chết chứ?"

Hoắc Thành Chương gật đầu:" Sau khi giết cả nhà thì hắn tự thiêu ở hậu điện."
Bình Luận (0)
Comment