Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1442 - Q6 - Chương 212: Hi Sinh Là Điều Cần Thiết.

Q6 - Chương 212: Hi sinh là điều cần thiết. Q6 - Chương 212: Hi sinh là điều cần thiết.Q6 - Chương 212: Hi sinh là điều cần thiết.

"Ngươi định dùng cái thóp này để khống chế Lâm Trường Thư à?" Ôn Nhu rất tự tin vào suy đoán của mình, hỏi:

Vân Sơ lắc đầu:" Ta khống chế người khác chưa bao giờ dùng cách nắm thóp người khác, đó là cách rất dễ phản tác dụng, dễ hỏng chuyện."

Ôn Nhu dài giọng châm chọc:" Không nắm thóp người ta, thì đánh tới khi người ta nghe lời như với huynh đệ Vũ thị à?”

Vân Sơ cười to:" Thực ra bây giờ có hiệu quả rồi đấy, theo ta quan sát, chỉ cần ta đánh thêm hai ba trận nữa, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cho dù bọn chúng vẫn hận ta."

Ôn Nhu nghĩ một lúc mới nói:" Ta thực sự không tưởng tượng ra được, một người hận một người, nhưng vẫn nghe lời người đó là thế nào."

Vân Sơ chuyển đề tài:" Ngươi thì sao, đã thu phục được Diêu Sủng rồi chứ?"

Sắc mặt Ôn Nhu có chút phức tạp:" A Hoan đã đánh bại Diêu Sủng bày lần, làm hắn phải ngủ với gấu khoang bảy ngày. Nhưng mà kỳ, ta cảm thấy hắn càng thua càng không để chuyện bị thua trong lòng."

"Mặc dù mỗi lần đánh nhau với A Hoan, hắn đều dốc hết sức, nhưng thua rồi vẫn cứ vui, tựa hồ đã điều chỉnh được tâm thái. Hơn nữa võ thuật còn tiến bộ rất nhanh."

"Đứa bé này thật hiếm có!"

Vân Sơ cảm thán:" Đây chính là khác biệt giữa kẻ tâm thường và anh tài, kẻ tâm thường sẽ bị khuất phục bởi đau đớn trên thân thể, thành nô lệ của thân thể. Còn anh tài thì nghĩ cách kiểm soát thân thể, thay đổi hoàn cảnh, mãi mãi không chịu phục."

"Vậy ngươi sẽ làm thế nào tiếp đây? Không phải buông tay rồi chứ?"

"Làm gì có chuyện đó." Ôn Nhu cười khẩy nói:" Ta đã gửi thư cho Bùi Hành Kiệm rồi, vẫn điều phụ thân Diêu Sủng tới Hùng Tân Đạo, nhưng chỉ làm đô đốc, tính ra quan thăng một cấp. Tới nơi xa xôi đó thăng một cấp cũng chẳng khác gì đi dày. Cho nên nguyên nhân điều động cũng phải thay đổi, do tranh chấp giữa sở giao dịch Trường An và Lạc Dương. Có người nghe nói Trường An sắp chấp hành kế hoạch khai phát vành đai Hoàng Hà nên trút giận lên cha hắn, để hắn thấy mình gây họa rồi, phải kiếm sư phụ chỗ dựa mạnh như ta đây."

Vân Sơ hứng thú hẳn:" Ngươi cũng giỏi nghĩ ra mấy cái cớ thật, thế người bất mãn là ai?"

"Trương Giản Chỉ."

"Vì sao Trương Giản Chi lại bất mãn với kế hoạch vành đai Hoàng Hà? Hắn liên quan gì?”

Ôn Nhu đắc ý nói:" Vì hắn đã bị thái tử phái đi thanh tra truân điền ở Lũng Hữu, còn chưa tới nơi đã đề xuất ra bốn mươi sáu tệ nạn rồi. Lần này hắn tới Lũng Hữu tất nhiên sẽ giết cả đống người."

"Đồng thời hắn cho rằng, khai phát vành đai Hoàng Hà sẽ thu hút bớt nguồn lực của triều đình, bất lợi với việc Đại Đường khai phát phương nam, lại chỉ đem lại lợi ích cho Trường An."

Vân Sơ cắt lời:" Khoan đã, ngươi nói gì, khai phát phương nam là sao? Sao ta không biết triều đường xuất hiện lý luận hướng nam nhỉ?"

"Tại ngươi không chú ý thôi, căn nguyên là do gạo hai mùa của An Nam được viện nghiên cứu nông nghiệp nghiên cứu trồng thành công ở Quảng Châu rồi. Cho nên đám Trương Giản Chi đề xuất khai thác một dải quanh Động Đình Hồ cũng là rất hợp lý."

Vân Sơ hiểu ra:" Có lý, nói ra thì nam hạ mới là đại xu thế, bắc thượng là đi thuyền ngược dòng."

"Ngươi không ngăn cản sách lược nam hạ của Trương Giản Chi chứ?"

ebookshop.vn

"Vì sao phải ngăn cản, hắn nam hạ, lão tử bắc thượng, chẳng liên quan gì tới nhau."

Bất kể nam hạ hay bắc thượng với Đại Đường mà nói thì đều là lựa chọn không tệ.

Nay phương bắc của Đại Đường khí hậu ôn hòa, lại còn mưa thuận gió hòa. Ở thời kia của Vân Sơ, phóng mắt nhìn khắp đất Lũng đều thấy ngọn núi trụi lủi, thi thoảng mọc được vài bụi cỏ, giống như cái đầu hói của người trung niên vậy, thà trọc lóc luôn trông còn đỡ hèn mọn.

Thời này thì khác, khi Vân Sơ từ Tây Vực về đi qua Lũng Hữu, nơi đó rừng cây rậm rạp, hổ gầm vượn kêu, sông ngòi ngang dọc, đất đai màu mỡ, nhìn là biết mảnh đất lành.

Chỉ cần Trường An có thể lập nên cơ sở đủ kiên cố trước khi tài nguyên của Lũng Hữu biến mất, dù hoàn cảnh tự nhiên có kém đi, cũng không quan trọng nữa.

Vân Sơ cũng vì chuyện này mà tới đại sảnh sở giao dịch xem tình hình, muốn khai phát phương bắc, thực hiện kế hoạch vành đai Hoàng Hà thì cái gốc chính là Sở giao dịch Trường An, nơi này không phục hồi thì kế hoạch gì cũng vô nghĩa.

Vẫn như lần trước, Vân Sơ kiếm một chỗ ở đại sảnh rồi ngồi xuống, không tệ, trong một canh giờ có 227 vụ mua bán được hoàn thành. So với mấy tháng trước y ngồi nửa ngày chỉ có sáu bảy giao dịch, còn là nhờ sợ cái mặt y mới mua bán vội vàng rồi chạy thì tiến bộ quá lớn.

Lần này không ai rảnh để ý Vân Sơ ngồi đó nữa, mọi người đều bận rộn công việc của mình.

Chỉ là phía trước đại sảnh có một đám đại hán vai u thịt bắp, mặt mày bặm trợn, bọn họ dùng ánh mắt hung bạo nhìn thương cổ ra vào Sở giao dịch.

"Đám người đó là ai vậy?" Vân Sơ uống ngụm trà, hỏi Tằng Phúc đứng bên cạnh:

Tằng Phúc đáp:" Bảo tiêu, hộ vệ của tiêu cục, còn cả một số đao khách và du hiệp ạ."

Vân Sơ ồ một tiếng hiểu ra, nói với huyện úy Trương Giáp ở bên phải:" Bắt hết về, giao cho Nhạn Cửu xử lý."

Trương Giáp dẫn nha dịch, người bất lương ra tay ngay tức thì, chẳng mấy chốc bên ngoài đã truyền tới tiếng gậy gộc đánh người cùng với tiếng rống giận dữ hay đau đớn.

Tằng Phúc dè dặt kiến nghị:" Huyện tôn, hay là sở giao dịch bỏ ra ít tiền, liên hợp với những người này thành lập một tiêu cục mới?"

Vân Sơ phủ quyết:" Đó cũng phải là chuyện sau khi xử lý xong bọn chúng, không thể dùng vào lúc này, nếu không bọn chúng lại nghĩ, chỉ cần làm ầm lên là chúng ta sẽ nhún nhường."

Tằng Phúc vội nói:" Ý thuộc hạ không phải như thế, sở dĩ dùng đám này là muốn chúng khai thác thủy đạo Hoàng Hà. Thủy đạo này từ Kim Thành, tới Bồ Châu là kết thúc, đoạn này cần người ngồi thuyền, đi bè mấy chục lần, thăm dò hết mọi nguy hiểm rồi mới có thể thực sự sử dụng."

Vân Sơ vẫn lắc đầu:" Loại chuyện gian khổ này không thể dùng những loại người tâm địa bất trác có thể làm được, cần người có ý chí và tâm huyết mới có thể thấy hết bất trắc trong đó. Với lại ta không muốn bọn chúng có được công tích khai phá thủy đạo này."

Tằng Phúc vẫn cố thuyết phục:" Nhưng chuyện nạp mạng cần người đi đầu chứ ạ."

Vân Sơ dứt khoát nói:" Hi sinh là sự mở đầu của tất cả chuyện vĩ đại."
Bình Luận (0)
Comment