Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1443 - Q2 - Chương 213: Không Giúp Không Được.

Q2 - Chương 213: Không giúp không được. Q2 - Chương 213: Không giúp không được.Q2 - Chương 213: Không giúp không được.

Khác với suy nghĩ của phía bên Vân Sơ, Trương Giản Chi không vung đồ đao lên giết người bừa bãi ở Lũng Hữu, ngược lại hắn tập trung toàn bộ tội tù lại, chuẩn bị áp giải đi tới phía nam Mai Lĩnh.

Chỉ đợt đầu tiên đã tới một vạn bốn nghìn người.

"Để đám người này đi Lĩnh Nam, rất dễ gây tạo phản."

Địch Nhân Kiệt vừa từ Lạc Dương về, nói tới Trương Giản Chỉ, ít nhiều có chút bùi ngùi.

Ôn Nhu phẩy tay:" Ngươi chớ quên tên Trương Giản Chi này năm xưa dẫn một đám người Thổ Cốc Hồn làm Từ Kính Nghiệp sứt đầu mẻ trán, hắn có kinh nghiệm ước thúc loại người này rồi."

Địch Nhân Kiệt hừ mũi:" Chuyện ngu xuẩn nhất trên đời này là đem kinh nghiệm ngày trước áp dụng vào hiện thời. Không biết rằng một sai lâm ngay từ khi bắt đầu đủ phá hủy toàn bộ nỗ lực."

"Cho nên ta cho rằng, triều đình ngay từ bây giờ đã có thể bắt đầu chuẩn bị tiêu phỉ được rồi."

Ôn Nhu chẳng coi vào đâu:" Hơn một vạn thôi mà, còn sống mà tới được Mai Lĩnh cũng chỉ được một vạn, gây ra sóng gió gì được."

Địch Nhân Kiệt cười khẩy:" Nông trường dưới tay thái tử phân bố khắp thiên hạ, tội tù Đại Đường có sáu thành làm việc trong những nông trường đó. Trương Giản Chỉ một khi thí nghiệm có kết quả tốt, vậy thì tiếp theo hắn sẽ phái thêm nhiều tội tù tới phương nam."

"Đại Đường ta phương bắt dân cư đông đúc, mười vạn tội tù chẳng là gì cả. Nhưng ở phương nam, nơi đó chướng khí khắp nơi, thú dữ trùng độc càng gấp mười phương bắc. Ở phương bắc tội tù tự nhủ kết thúc khổ lao thì về đoàn tụ với gia đình, còn biết an phận, ở phương nam, một khi biết chết chắc, hừ ..."

Ôn Nhu chẳng coi vào đâu:" Chết thì cũng chỉ là đám tội tù." Địch Nhân Kiệt nổi giận:" Họ là tội tù chứ không phải tử tù, họ phạm lỗi, tiếp nhận trừng phạt nhất định quay lại làm người, ai mà không phạm sai lầm, bằng vào cái gì mà đẩy họ vào chỗ chết?"

Vân Sơ thấy hai người này lại cãi nhau chen vào giữa, nói với Địch Nhân Kiệt:" Trương Giản Chi là bằng hữu tù nhỏ của ngươi, hai người nói chuyện thế nào?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Lần này ta đi Lạc Dương chính là muốn trò chuyện tử tế với hắn, nhưng bị hắn lấy bốn mươi sáu tội trạng truân điền ra chặn họng, làm ta không nói được gì."

"Không chỉ ta, ngay cả Lâu Sư Đức là người hiến kế truân điên cũng bị hắn chất vấn tới á khẩu."

Vân Sơ nói:" Vậy thì đi gặp thái tử."

"Ta tất nhiên là đi tìm thái tử, nói ra những lo lắng của mình rồi." Địch Nhân Kiệt bực bội vung tay:" Thái tử hỏi ta, ý kiến và cách làm của Trương Giản Chi có lý không?"

"Cách làm đó có chắc chắn dẫn tới kết của chúng ta lo lắng không? Cuối cùng hỏi ta, phương nam mà loạn, triều đình có khả năng tiêu diệt không, có ảnh hưởng tới sự ổn định của Đại Đường không?"

Ôn Nhu gật gù:" Hỏi thế là đúng, ngươi trả lời ra sao?"

Địch Nhân Kiệt thở dài:" Kiến nghị của Trương Giản Chi có ưu có nhược, ta chẳng thể nào phủ nhận lợi ích mà kiến nghị của hắn mang lại, nếu không thành ta đố ky với tài năng của hắn."

"Nếu ta nói được, bảo ta lời đi khiếm khuyết, nguy cơ trong đó ta không làm được. Cho nên ta không nói gì cả."

"Cuối cùng thái tử nói, sẽ làm một cách từ từ, thí nghiệm từng chút một, giảm một nửa kiến nghị của Trương Giản Chi. Vốn định phái đi một vạn bốn nghìn người, biến thành bảy nghìn người."

Ôn Nhu tán thành:" Lấy không gian, lấy thời gian đổi lấy an toàn, không tệ."

Vân Sơ cũng tán đồng:" Kiến nghị của Trường Giản Chi thì cấp tiến, Hoài Anh thì bảo thủ, giảm một nửa chấp hành là biện pháp khi không có biện pháp nào."

"Thái độ của thái tử với chuyện chúng ta khai phát vành đai Hoàng Hà thế nào?"

"Thái tử ủng hộ, sau đó bệ hạ triệu kiến ta, hoàng hậu ở bên cạnh. Bệ hạ chỉ hỏi chuyện vụn vặt ở Trường An không hỏi chuyện gì khác, ta thấy bệ hạ đã béo hơn trước rất nhiều. Hoàng hậu lại hỏi chuyện Lý Linh Quỳ, ta nói không biết, hoàng hậu nhờ ta chuyển đạt lời cảm tạ tới ngươi, vì giúp huynh đệ Vũ thị không rơi vào bẫy Lý Linh Quỳ đào ra." Địch Nhân Kiệt nói một hơi dài, cầm chén trà lên uống:

Vân Sơ hỏi tới:" Hoàng hậu nói ngay trước mặt hoàng đế à?"

Địch Nhân Kiệt tựa cười tựa không nhìn Vân Sơ:" Đúng thế, hỏi trước mặt bệ hạ luôn, tỏ vẻ quan tâm tới ngươi lắm. Ta nhìn thấy bệ hạ nắm chân con gấu, bóp móng vuốt thò ra thụt vào liên hồi đấy."

Vân Sơ thở dài:" Xem ra lần này ta không giúp Ung vương Hiền một chút là không được rồi, với cái tính hẹp hòi của bệ hạ, tuy không tới mức hoài nghi chúng ta, nhưng nhất định sẽ tức giận."

"Chỉ ngươi, không có chúng ta đâu, gộp thêm chuyện lần trước ngươi tắm ở Ôn Tuyền cung thì đúng là ngươi nên giúp Ung vương Hiền một tay rồi." Ôn Nhu cười trên đau khổ người khác:" Ung vương Hiền không chỉ thiếu ba cái răng, mà là trên dưới năm cái, dưới tình huống này mà muốn khôi phục lại vẻ phong lưu tiêu sái như xưa thì khó."

"Nghe cho rõ nhé bệ hạ không cho phép ngươi dùng thủy ngân đâu đấy."

Việc này Vân Sơ chẳng qua là không muốn làm thôi, chứ chẳng phải khó, xoay người lấy trên kệ ra một cái hộp gỗ, mở hộp kiểm tra độ dẻo của đất sét trong đó:" Cách thì ta có, nhưng làm không dễ, trước tiên cần hắn cắn vào miếng đất sét này lấy dấu, ngươi nói xem hắn chịu cắn không?"

Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu lắc đầu, Lý Hiền chịu cắn mới là lạ.

Chất nước ở Trường An không tốt lắm, hàm phất (Florua) cao, nên nhiều người răng đen xì, răng lợi như thế không theo được con người tới khi già. Cho nên người nơi này một khi có tuổi liền thiếu răng.

Đây là chuyện nghìn năm rồi, tất nhiên có người nghĩ tới chuyện làm răng giả, bọn họ đạt được trình độ nhất định, song thợ làm răng đều là đạo sĩ.

Chủ yếu là vì thứ này dính tới thuật giả kim, người thường không làm được.

Vì ngành nghề bị lũng đoạn, thêm vào giá cả bộ răng rất cao, nên người có thể lắp răng vàng, bạc, tới ngọc thạch hoặc điêu khắc từ ngà voi đều là người hào môn.

Có điều bọn họ làm cũng sơ sài, tối đa chỉ có thể làm đẹp, chứ không tác dụng gì trong việc nhai thực ăn, thậm chí còn khiến người đeo răng giả rất đau đớn.

Vân Sơ để ý tới chuyện này cũng lâu rồi, mặc dù y bảo vệ răng rất tốt, nhưng giờ là lúc còn trẻ, ai đảm bảo khi năm sáu mươi tuổi không rụng vài cái? Lúc đó phải làm thế nào?

Bởi vậy y nghiên cứu răng thép, chẳng những dùng keo bóng cá từng chút một làm ra dấu răng, còn rất giống màu răng thật, còn có niềng để cố định răng.

Người đầu tiên được hưởng thụ sự phụ vụ này không phải là Ung vương Hiền, mà là Lưu Nhân Quỹ.

Nhìn Lưu Nhân Quỹ nhai răng côm cốp, Vân Sơ vô cùng hài lòng, ít nhất Lão Lưu sau khi có một bộ răng rắt có thể ăn món dưa hấu mà ông ta yêu thích rồi.

Lưu Nhân Quỹ soi gương đồng nhìn răng của mình:" Không như răng thật."

Vân Sơ câm nín:" Ngài tham quá."

"Cũng phải, dù sao cũng là răng giả thôi, nếu so được với răng thật, há chẳng phải có công tái tạo à? Có điều vẫn quá đắt." Lưu Nhân Quỹ nói xong cầm củ cải lên cắn, tuy hơi vất vả, hai cấn lợi, song có thể nhai củ cải rồi:

"Chuyện này có người bên thái y viện nghiên cứu rồi, nói ra chỉ cần người làm răng giả nhiều lên, như thế tay nghề càng lúc càng cao, giá thành giảm xuống, cuối cùng là phổ cập cho bách tính."

"Nói thế là ngươi không định giữ riêng tài nghệ này?"

"Ta là sĩ nhân, không phải là thương cổ, nếu thứ lợi nước lợi dân lại giữ riêng để kiếm tiền, chẳng phải để hậu nhân cười nhạo sao?"

"Ài, câu này của ngươi làm quá nửa sĩ nhân Đại Đường hổ thẹn."
Bình Luận (0)
Comment