Q6 - Chương 214: Giới hạn cuối cùng.
Q6 - Chương 214: Giới hạn cuối cùng.Q6 - Chương 214: Giới hạn cuối cùng.
Cuộc đàm thoại giữa Vân Sơ và Lưu Nhân Quỹ rất nhanh tới tai Ung vương Hiền.
Thời gian qua, chuyện mất răng gây ra tổn thương tới hắn vô cùng lớn, lớn hơn cả lùm xùm làm sập sở giao dịch. Suốt cả ngày hắn trốn trong vương phủ không đi đâu, không gặp người ngoài, tuy Hạ Lan Mẫn Chi tìm được đạo nhân giúp hắn bù lại số răng thiếu, nhưng mỗi lần nhìn số răng vàng răng bạc đó, hắn lại thương tâm. Chủ yếu vì những thứ đó chỉ là đồ trang sức, hắt hơi một cái là văng ra.
Khi ăn uống cũng vô cùng phiền toái, không khéo là nuốt luôn răng vào bụng, mà dù có là nuốt vàng bạc thì cũng có nguy cơ mất mạng.
Vì thủy ngân và tỳ sương cùng nguồn, nên khiến hắn mỗi lần uống nước, ăn cơm đều phải tháo răng giả ra, tránh bị ngộ độc mà chết.
Nghe nói Vân Sơ làm ra răng bằng thép, Lý Hiền vừa mừng lại vừa lo, hắn sợ chẳng may Vân Sơ dùng thứ răng này đầu độc hắn thì sao?
Nên nhớ Lý Tư sống với tên đó từ nhỏ, Lý Hiền không tin bản lĩnh dùng độc của Lý Tư không liên quan gì tới Vân Sơ.
Nếu hắn cứ thế mà chết, chẳng phải Lý Hoằng hạnh phúc quá à?
Nhưng Vân Sơ lắp răng thép cho Lưu Nhân Quỹ cũng thiếu răng, bây giờ ông ta có thể gặm củ cải rồi, tin tức này với Lý Hiền mà nói là đầy sức hấp dẫn.
Rốt cuộc có nên mời Vân Sơ giúp hắn lắp răng giả không, Lý Hiền thấy phải cân nhắc kỹ càng.
Về phần Vân Sơ thấy mình đã đưa ra thiện chí hết sức rõ ràng với Lý Hiền, làm tới mức này là đủ, còn có lắp răng hay không, phải xem ác ý của Lý Hiền với mình sâu cỡ nào.
Hoàng đế đã trịnh trọng hạ chí, thậm chí là phần thưởng cũng nói rõ ràng, tuy là chuyện riêng, nhưng còn quan trọng hơn cả chuyện công. Hiện giờ hoàng đế bệnh triền miên, tâm trí yếu đuối, cần an ủi. Vân Sơ đợi Lý Hiền hai ngày, không thấy Lý Hiền tới nhờ mình lắp răng thép, y chẳng có kiên nhẫn đợi thêm nữa, cưỡi ngựa vào thẳng Ly Sơn.
Hôm qua có người muốn phá vây, kết quả là bị dân tráng dùng loạn tiễn bắn chết.
Dân tráng, hương dũng của huyện Vạn Niên về chỉnh thể mà nói là do một đám phủ binh nhàn tản không có nhiệm vụ tạo thành. Cho dù là vào vụ mùa bận rộn rút họ ra cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện cày cấy của huyện Vạn Niên. Huống hồ bọn họ đi chấp dịch có trợ cấp, nhiều hơn cả giá trị ở nhà làm nông.
Đám người kia muốn đột phá khỏi vòng vây của dân tráng Trường An à? Khó lắm!
Khi Vân Sơ tới Ly Sơn thì trước tiên hỏi Trường An binh tào tham quân, biết tin giết mười một kẻ đột vây, cùng binh tào cưỡi ngựa tuân thị tình hình vệ sinh phòng dịch của dân tráng.
Rất tốt, cho tới giờ vẫn chưa phát hiện trường hợp dân tráng nào bị nhiễm bệnh, bách tính sống xung quanh cũng không có bệnh tật gì. Thậm chí có thể nói vì áp dụng biện pháp phòng dịch nghiêm ngặt mà sức khỏe bách tính thôn quê tốt lên. Với Vân Sơ mà nói đây là chuyện tốt.
Chỉ có một điều không tốt, Lý Tích cho tới giờ vẫn chưa chịu chết.
Ly Sơn nhìn xa như con tuấn mã đang phi nhanh, đến chập tối khi tàn dương chiếu rọi càng giống hơn.
"Sĩ tốt trong quân nghe nói, kẻ đột vây tự xưng là mật điệp của bệ hạ." Binh tào tham quân do dự một chút rồi nói tin này với Vân Sơ:
Vân Sơ hỏi:" Có ảnh hưởng tới lòng quân không?”
"Không ạ, quân sĩ dứt khoát không để họ xuống núi gây hơi cho người nhà, nên giả vờ không nghe thấy, sau đó dùng nỏ tiễn bắn chết, lại dùng hỏa tiễn đốt xác rồi ạ."
"Xử lý tốt lắm, cho dù bọn chúng có là mật điệp của bệ hạ thật thì nay trong vùng dịch, chẳng lẽ không giết, để chúng đi làm hại bệ hạ à?"
Binh tào tham quân nghe Vân Sơ nói vậy thì thở phào một hơi, thực ra mấy ngày qua bọn họ không ngừng nghe thấy người bị vây trên núi là hét thân phận mình, nào là Bách ky ti, nào là thập lục vệ, nào là thái tử lục soái ... Đám người bọn họ cũng sợ lắm chứ, toàn là nhân vật không khác gì thần tiên, bọn họ không dám đắc tội.
Hôm nay nghe Vân Sơ nói chắc nịch như vậy thì hắn yên tâm rồi, người của hoàng đế không cần bận tâm thì đám còn lại cũng thế.
Đến tối Vân Sơ ngồi một mình trong quân chướng, ngọn nến vàng leo lét, soi sáng chẳng nổi mấy bước chân, y chẳng làm gì cả, cứ ngồi đó yên tĩnh tựa nhu một phụ nhân đau thương chờ đợi phu quân mãi mãi không quay vê.
Tên binh tào tham quân kia cũng tỏ ra quá trung dũng rồi, nếu như đám người kia thực sự giống như hắn nói, la hét mình là mật điệp gì đó của hoàng đế xông ra, phủ binh thế nào cũng luống cuống.
Mặc dù bọn họ vẫn sẽ ngăn cản, nhưng chỉ vẻn vẹn là ngăn cản thôi, có lẽ sẽ có người chết, nhưng không thể giết sạch mười mấy người xuống một cách dứt khoát như vậy.
Nếu giết hết được như thế chỉ có thể là một trận phục kích mà thôi, đám người Bách ky ti tuy chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng thân thủ của bọn họ thì chắc chắn không thể sỉ nhục được.
Xem ra tên binh tào tham quân đó có ý đồ giết người trên núi.
Bây giờ Vân Sơ đã đích thân tới đây, sống chết của người trên núi không phải một binh tào tham quân có thể quyết, mà hương dũng Trường An cũng chẳng nghe hắn.
Khi nhận được lá thư bái phòng thì Vân Sơ liền hiểu thân phận của tên binh tào đó.
Vân Sơ uống tới đợt nước trà thứ ba thì Tô Định Phương mới tới, y thay trà rót cho ông ta một chén.
Tô Định Phương không uống trà, nói thắng:" Để đám người đó tuẫn táng cùng với Lão Lý đi."
"Cái giá quá lớn."
"Thế đã là nhân nhượng lắm rồi, hoàng đế, thái tử, hoàng hậu còn không để ý, ngươi can thiệp làm gì?” Vân Sơ cau mày:" Các vị làm như thế khiến hoàng đế càng thêm dựa dẫm vào tướng quân người Hồ, xa lánh tướng quân Đại Đường."
"Dựa thì dựa chứ sao, dựa nhiêu một chút, đợi đám người lòng dạ lang sói đó muốn hại Đại Đường, khi đó bệ hạ phải dùng ai? Tất nhiên đám tướng quân Đại Đường chúng ta đứng ra ngăn cơn sóng dữ rồi."
Vân Sơ hiểu rồi, vẫn là kế sách cổ xưa thôi, đám người cao ngạo này không thèm đi lấy lòng hoàng đế để lấy lại lòng tin mà đợi Đại Đường hỗn loạn giành lại quyền lực, chắp tay nói:" Nếu Tô công đã nghĩ như thế, vãn bối tất nhiên là tôn trọng."
Tô Định Phương cười nhạt:" Sao, không định khuyên can à?”
Vân Sơ lắc đầu:" Nói nhiều vô ích mà thôi, cố gắng ngăn cản chỉ gây ra chia rẽ lớn hơn. Tình huống ở Ly Sơn bây giờ hẳn là giới hạn thoái nhường lớn nhất mà Anh công đạt được."
Hai bên vốn không hòa hợp, Tô Định Phương chậm rãi đứng lên, đi ra tới cửa quay đầu lại:" Đợi bọn ta chết rồi, ngươi muốn làm gì cũng được."
Vân Sơ chắp tay:" Vãn bối có đủ kiên nhẫn."
Tô Định Phương dẫm ánh trăng mà đi, Vân Sơ cũng bước ra cửa lều, trăng thượng huyền chẳng đủ chiếu sáng lối đi, ông ta cứ vậy đi vào bóng đêm sâu thăm thẳm.
Lão thần Trinh Quan thực sự hết rồi, những chứng nhân cuối cùng cho thời đại sôi trào đang dần biến mất.
"Trình Giảo Kim đi đâu rồi?"
Từ trong bóng đêm, có người trả lời câu hỏi bất ngờ của Vân Sơ:" Chủ thượng, ông ta ở miếu Nữ Oa phía sau Ly Sơn."
"Ông ta ở đó làm cái gì?"
"Không biết ạ, gia tướng của cả ba nhà bọn họ thủ vệ bên ngoài, không một ai tiếp cận được, nhiều người cố xông vào không thành."
Vân Sơ đi qua đi lại vài bước, lại nhìn về phía Tô Định Phương rời đi:" Bệnh của Lý Tích rốt cuộc là thật hay giả?" "Không biết ạ, dù Hà thần y khám bệnh cho ông ta cũng không thấy mặt, Lý công tử chỉ có thể dừng lại ở ngoài phòng, không thấy người."
Hai lần liền không thể trả lời câu hỏi của chủ thượng, người ẩn mình trong bóng tối cảm thấy mình không làm tròn chức trách, nói thêm:" Bọn thuộc hạ không thể theo dấu Lý Tích, không bằng tập trung vào Trình Giảo Kim, ông ta trống giong cờ mở ở miếu Nữ Oa có lẽ là giương đông kích tây thôi."
"Chủ thượng, thuộc hạ cho rằng, Lý Tích muốn giả chết bỏ trốn."
Vân Sơ gạt đi:" Không, ông ta chết chắc rồi, không phải ông ta giả chết để trốn, mà muốn làm mọi người nghĩ như ngươi, cho rằng ông ta vẫn còn sống."