Q6 - Chương 215: Anh hùng bi tráng.
Q6 - Chương 215: Anh hùng bi tráng.Q6 - Chương 215: Anh hùng bi tráng.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Gia Cát Lượng dù chết vẫn dùng cái chết của mình để tính kế Tư Mã Ý.
Câu chuyện đó nghe rất bình lặng không có gì kích động lòng người, ngược lại, khiến người ta nhấm ra vị chua chát trong đó.
Người chết rồi, nên chôn xuống đất, vĩnh viễn được yên nghỉ, chứ không phải như Vũ hầu, đã mất rồi vẫn bận lòng mối lo nhân gian.
Vân Sơ tin, nếu Gia Cát Lượng có cách nào khác, ông chẳng dùng kế này.
Bây giờ chuyện tương tự lại rơi lên người Lý Tích cũng như vậy.
Huy hoàng một thời đại đang trôi đi, ông ta sợ rằng nếu mình không còn, hoàng đế sẽ không e ngại gì nữa, nếu ông ta có cách nào khác để bảo vệ con cháu đám phỉ đồ trại Ngõa Cương, không bi tráng tới mức phải lợi dụng bệnh thương hàn để mơ hồ về cái chết của mình.
Bất kể là Gia Cát Lượng hay Lý Tích đều đã cùng đường hết lối, không khỏi khiến người ta xót thương.
Lần trước Vân Sơ vào núi, cuối cùng cuống cuồng bỏ chạy, thậm chí bất chấp nguy hiểm phải nhảy vào ao tắm của hoàng hậu để tắm rửa, vô tình đã tăng thêm độ đáng tin cho mưu kế của Lý Tích.
Lần này Vân Sơ vào núi đã nhìn thấu mưu kế của ông ta, nhưng y không có ý định vạch trần.
Tô Định Phương, Trình Giảo Kim lại lo Vân Sơ nhìn ra phá hỏng mưu kế của họ, cho nên y định lợi dụng Lâm Trường Thư giải quyết chuyện này.
Chết hết cả đi, thế là yên chuyện.
Đám dân tráng bao vây Ly Sơn đã hơn một tháng rồi, thời tiết lại nóng nực như thế, thức ăn của đám người trên núi hẳn là đã hao hết, Lâm Trường Thư đưa nước và thức ăn là một lý do hợp lý. Vân Sơ thong thả chờ đợi tin tức.
Buổi sáng hôm đó, có rất nhiều con quạ mỏ đỏ mạo hiểm bị bắn chết bay vào Ly Sơn, quạ nhiều lên, chim ưng cũng lượn vòng trên bầu trời Ly Sơn.
Quạ mỏ đỏ thích nhất là ăn thịt thối, chim ưng cũng rất thích ăn loại chim thể hình nhỏ.
Một chuỗi thức ăn đơn giản đang hình thành, chứng tỏ người trong Ly Sơn đang chết nhanh chóng, hơn nữa không có ai nhặt xác.
Vị binh tào tham quân này có bản lĩnh rất lớn tuy chỉ huy động sáu nghìn bảy trăm dân tráng nhưng thực sự bao vây Ly Sơn không một kẽ hở. Nhất là ở phương diện truyền tin thì càng có bản lĩnh hơn người, một phía bị tấn công, lập tức tám phía cứu nạn.
Với bản lĩnh này Vân Sơ thấy hắn không nên làm binh tào tham quân.
Có điều tên binh tào tham quân đó thề thốt là tất cả do hắn đích thân chỉ huy, Vân Sơ không tiện nói gì thêm. Thậm chí Vân Sơ tin, cho dù lúc này y có rút hết dân tráng đi, vị binh tào tham quân này cũng đủ sức dựa vào một mình mình vây kín Ly Sơn.
Khi Vân Sơ ăn tối thì một nữ tử như khỉ đất xông vào lều của y, nàng có vẻ đói mờ mắt rồi, vừa tới một cái là cướp thức ăn của Vân Sơ, lấy tay bốc thức ăn.
Còn về phần cả đám truy binh ngoài lều thì nàng không để ý, đao cũng đã vứt đi, chỉ cắm mặt vào ăn. Chắc vì thức ăn hơi khô, thậm chí lấy cả bát canh của Vân Sơ để húp.
Vân Sơ không ngăn cản mà chỉ mỉm cười nhìn nữ nhân bẩn thỉu đó cướp đồ ăn của mình.
Binh tào tham quân vội vàng chạy tới nơi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng giống đám truy binh chỉ bao vây bên ngoài, không ai dám tùy ý xông vào lầu của Vân Sơ.
Vân Sơ thấy Kim Nhu Như uống hết canh tựa hồ vẫn còn khát, rót cho nàng một bát nước trà. Kim Nhu Như chắc khách khí cầm bát lên uống cạn, lấy ống tay áo bẩn lau mồm:" Ta đã ba ngày không uống nước rồi."
Vân Sơ dặn:" Vậy đừng uống quá nhiều, một bát canh, một bát trà là đủ."
Kim Nhu Như tiếp tục dùng tay bốc mỳ cho vào mồm, ăn xong thì nằm vật ra tấm thảm lông cừu:" Chết tới ba mươi tám người, ta mới xông được vào lều của ngài."
"Sao cô không nói sớm, ta phái người đi đón cô."
"Nếu ta không tự mình xuống, ngài sẽ ngồi nhìn ta chết bệnh trên núi."
Vân Sơ xua tay:" Không đâu."
Kim Nhu Như vén mái tóc trắng như tuyết của mình, để lộ gương mặt cáu bẩn dính không it bùn đất:" Có, trừ khi ta xuất hiện trước mặt ngài, nếu không ngài sẽ vờ như không biết gì."
"Sao có thể chứ, chúng ta là đồng môn mà, ta tất nhiên sẽ bảo vệ cô."
Binh tào tham quân ngoài lều nói to:" Huyện tôn, nữ tử này nhiễm dịch bệnh, phải..."
Vân Sơ cắt lời hắn:" Ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Binh tào tham quân đặt tay lên hoành đao:” Huyện tôn không ngờ ngài..."
Không đợi hắn nói hết mâm cơm trong lêu bay vèo ra, binh tào tham quân thất kinh nghiêng đầu sang bên, chiếc mâm trắng lướt qua cổ hắn, phập một phát cắm vào cái cây to bằng miệng bát bên ngoài.
Cái cây răng rắc vài tiếng đổ xuống.
Binh tào tham quân thoát chết trong gang tấc mồ hôi lạnh đầm đìa, song vẫn nhìn chằm chằm Vân Sơ:" Huyện tôn, ngài đang phạm phải sai lầm lớn đấy."
Kim Nhu Như hoan hỉ nằm sấp lên đùi Vân Sơ, quay đầu lại nhìn binh tào tham quân:" Đồ ngốc, ngươi không nhìn ra sao, quân hầu thích ta."
Binh tào tham quân ngửa mặt lên trời gầm lớn, cuối cùng chẳng thể làm gì, dẫn người bỏ đi. Kim Nhu Như lay đùi Vân Sơ:" Có phải ngài thích ta không?”
Vân Sơ thở dài:" Thứ trời đánh nào lại đi thích cô chứ, được rồi người ta nói không sai đâu, ít nhất cô phải khử trùng."
Nói rồi lệnh cho hộ vệ kiếm một cái thùng gỗ, y đích thân bế Kim Nhu Như ném vào thùng, đổ vào trong đó hai vò thuốc sát trùng, ném lại y phục của mình rồi rời lều.
Ra tới bên ngoài, Vân Sơ liền nhìn thấy rất nhiều người áo đen đang nhanh chóng biến mất ở hướng Ly Sơn.
Đâu lĩnh dân tráng nóng ruột đợi ở ngoài nãy giờ chạy ngay tới:" Huyện tôn, binh tào tham quân dẫn người đánh lên nùi rồi, có điều hắn không có thủ lệnh của huyện tôn, bọn thuộc hạ không nghe hắn."
Vân Sơ gật đầu:" Rất tốt, đợi đám người đó làm xong việc rời Ly Sơn, chúng ta cho một mồi lửa, khử trùng cả ngọn núi này. Chuẩn bị ngay đi."
Đầu lĩnh dân tráng này cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, lần trước theo Vân Sơ đi Tây Vực, sau đó cũng từng làm bảo tiêu một thời gian, khi đủ tiên rồi về quê hưởng phúc, nhỏ giọng nói:" Huyện tôn, người vào núi đều dính dịch bệnh, hay là đốt luôn bây giờ cho yên chuyện..."
Vân Sơ liếc xéo hắn:" Ngươi nghĩ đây là đâu, Trường An! Lão tử chỉ muốn mọi người nơi này sống bình yên, không muốn biến nó thành lò mổ. Làm theo lời ta, đám người đó ra ngoài cạo sạch lông, khử trùng, nhốt một tháng mới thả."
Đầu lĩnh dân tráng nghe thấy tiếng Kim Nhu Như trong lều, cười dâm đãng:" Huyện tôn cứ nghỉ ngơi đi ạ, chuyện nhỏ này cứ để thuộc hạ lo liệu là được rồi."
Vân Sơ đá hắn ngã lăn quay rồi đi vào lầu.