Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1446 - Q6 - Chương 216: Đại Đường Chẳng Đường Đường Chính Chính. (1)

Q6 - Chương 216: Đại Đường chẳng đường đường chính chính. (1) Q6 - Chương 216: Đại Đường chẳng đường đường chính chính. (1)Q6 - Chương 216: Đại Đường chẳng đường đường chính chính. (1)

Dùng rượu có nồng độ cao ngâm người cực kỳ hại cho sức khỏe, nhưng mà hiệu quả sát trùng cao. Kim Nhu Như cũng chẳng phải là nữ tử bình thường, ngâm mình trong rượu một tuần hương mới nhảy ra, người đã say khướt.

Dù thế nữ nhân này vẫn tự biết lảo đảo đi tới góc lầu, kiếm một chỗ sạch sẽ êm ái, ngã gục xuống ngủ.

Không lâu sau Lý Thừa Tu toàn thân đồ tang theo đám y giả thái y viện từ trên núi xuống, tinh thân trông có vẻ cực kỳ tồi tệ. Hơn một tháng không gặp, hai má hắn hõm vào, mắt đờ đẫn, vừa thấy Vân Sơ đã quỳ xuống khóc to:" Sư phụ, a gia đệ đi rồi."

Vân Sơ không để ý tới Lý Thừa Tu, mà nhìn Lão Hà trông cũng nhếch nhác không kém.

Lão Hà mệt mỏi nói:" Anh công đã được liệm xong, gia bộc đưa tới Chiêu lăng, ông ấy có di ngôn, vì nhiễm bệnh, hết thảy đều làm đơn giản, quan tài cho vào mộ là hạ đoạn long thạch ngay."

"Không cần lễ bộ chủ trì tang lễ à?"

"Anh công nói hậu sự giao phó hết cho Tô công và Trình công."

"Đơn giản quá rồi."

"Sống có thời, chết có đất, thế đã là may mắn, thứ còn lại chỉ làm vui cho người ngoài thôi."

Đúng lúc này có một đội ngũ mặc đồ tang trắng xuất hiện trên núi, trong đội ngũ bọn họ có một chiếc chiến xa cổ kính, kéo theo quan tài cực lớn, đang từ từ xuống núi.

Đồng thời từ bốn phía, một đội ngũ khác xông ra tấn công, mục tiêu của bọn họ hết sức rõ ràng, đó chính là cỗ quan tài kia.

Đội ngũ hai bên nhân số tới trên một nghìn, chém giết vô cùng dữ dội. Phe tấn công rõ ràng nhiều hơn, nhưng đều bị một đám hắc y nhân đánh bật ra, trong đó có một vị thể hình rất giống binh tào tham quân, chiến đấu cực kỳ hung hãn, liều chết ngăn cản đám truy binh.

Nhờ có đám hắc y nhân đó, đoàn người để tang cắt đuôi được đám người kia, khi quan tài từ đường núi đi xuống đường lớn, Trình Giảo Kim chống gậy tang, mặt âm u nhìn Vân Sơ:" Ngươi cũng muốn mở quan tài ra kiểm tra xem Lão Lý còn sống hay chết à?

Vân Sơ chỉ nói:" Chiếc gậy tang này nên giao cho Thừa Tu."

Trình Giảo Kim hừ mạnh:" Hắn không xứng, trong phủ Anh công toàn hạng tâm thường, không ai xứng chống gậy tang cho ông ấy."

Vân Sơ nghe vậy đi sang bên đường chắp tay vái quan tài ba lâần:" Anh công đi thanh thản."

"Đây chỉ là cái quan tài rỗng thôi." Tô Định Phương ở bên kia vỗ bồm bộp lên vỏ quan tài:" Ngươi không định mở ra xem à? Có rất nhiều vàng bạc châu báu, binh thư chiến sách của Anh công, ngươi không cần à?"

Vân Sơ lần nữa thi lễ:" Anh công đi thanh thản."

Tô Định Phương nhìn Vân Sơ:" Nếu ngươi thực sự có lòng tôn kính với Anh công thì đốt ngọn núi này đi."

Vân Sơ lần thứ ba thi lễ:" Anh công đi thanh thản."

Trình Giảo Kim cười như cú mèo, đợi tiếng cười ông ta dứt thì lửa dưới chân Ly Sơn cũng bùng lên.

Ngọn lửa này cực lớn, vừa bùng cháy là biết không thể nào ngăn được, thậm chí lan từ chân núi tới đỉnh núi chỉ mất một tuần trà.

Chẳng mấy chốc lửa đã cháy ngợp trời, đây là một vụ cháy có tổ chức nhất, hiệu quả nhất mà Vân Sơ từng thấy, nhiều nơi còn truyền tới tiếng nổ kịch liệt, đó là thuốc nổ.

Lại nhìn khói đặc bốn bề, chẳng biết là còn tẩm bao nhiêu dầu.

Trong vụ cháy này, không ai có thể sống sót.

Có điều Vân Sơ vẫn nhìn thấy một đám người tung hoành giữa ngọn lửa dữ dội đó, nhất là một người dùng mạch đao xoay tròn, như muốn chém đứt lửa, càng có người thân pháp nhanh nhẹ nhảy qua những cành cây.

Nhưng vô ích, tất cả bị lửa nuốt chửng, không để lại chút nào.

Cuối cùng trên Ly Sơn chẳng còn động tĩnh gì nữa, chỉ có lửa đang cháy, ngay cả những con quạ mỏ đỏ cùng với chim ưng bay vào núi cũng đã mất dạng.

"Tên binh tào đó chết cũng thật đáng tiếc." Vân Sơ cảm thán, võ nghệ tên đó rất cao, địa vị trong quân hẳn không thấp, có loại người trung thành như thế đi theo, hoàng đế không sợ Lý Tích mới là lạ:

Trình Giảo Kim quay đầu nhìn Ly Sơn, trong đôi mắt ông già oai hùng cả đời này tựa hồ có nước mắt, lẩm bẩm:" Trâu tế tự càng béo càng tốt."

Ngày hôm đó nếu mình chạy không nhanh có lẽ bị thiêu rụi rồi, song Vân Sơ chẳng vì thế mà oán hận, tham gia vào cuộc chơi thì phải sẵn sàng đón nhận hậu qua, thua chẳng qua là bản lĩnh kém người ta mà thôi:" Từ đây tới Chiêu lăng còn hai mươi dặm, các vị đi đi, chớ để lỡ giờ lành."

Trình Giảo Kim đột nhiên rống lên:" Giờ các ngươi đã hài lòng chưa? Hài lòng chưa?”

Vân Sơ không nói gì cả, vì tiếng rống đó chẳng nhắm vào y.

Lý Thừa Tu đã yếu ớt lắm rồi, Vân Sơ phái một cỗ xe ngựa tới đưa hắn đi, còn bản thân vẫn ở đó, nhìn Ly Sơn chìm trong biển lửa, giải quyết nốt hậu quả.

Lửa cháy rất mạnh, dân tráng dưới núi không hoảng sợ, bọn họ cẩn thận khống chế không cho lửa cháy lan ra ngoài.

Tới nửa đêm Kim Nhu Như say rượu tỉnh lại, bò tới ngồi bên Vân Sơ nhìn Ly Sơn:" Biết ngay sẽ thế này mà, người Đường các ngài làm việc gì cũng tàn nhãn, không bao giờ cho người khác đường sống."

Vân Sơ chẳng phủ định lời này:" Nếu cô sợ thì chạy đi, ta sẽ nói với hoàng hậu là cô đã chết trong lửa rồi."

Kim Nhu Như chỉ về phía rừng dâu:" Ngài nhìn phía kia." Vân Sơ nhìn theo hướng ngón tay Kim Nhu Như chỉ, Lâm Trường Thư chắp tay sau lưng đứng thẳng tắp ngoài rừng dâu, cũng đang nhìn lửa cháy.

"Người đó đưa lương thực nước uống hạ độc chết rất nhiều người, Phú Xuân nói, nếu hắn còn sống mà xuống núi, nhất định sẽ giết tên tiểu nhân vô sỉ đó."

"Bây giờ chỉ mình cô là người biết nội tình, liệu hắn giết cô không?"

"Ngài cũng biết rồi mà, hắn giết nổi ngài không?" Kim Nhu Như chẳng sợ, nhìn Lâm Trường Thư chằm chằm chẳng biết nghĩ gì:

Vân Sơ ồ lên:" Hiểu rồi, cô định kết hợp với hắn."

" Ngài thật hiểu người ta." Kim Nhu Như nhoẻn miệng cười:" Người của hoàng đế, thái tử, cùng cả đám người chẳng rõ gốc gác chết hết rồi, chỉ mình ta còn sống, ngài không thấy ta cần một người giúp mình chứng minh với hoàng hậu là không phản bội sao?"

"Đồng thời thượng ti của hắn chết ở Ly Sơn, hắn cũng cần một câu trả lời. Ta và hắn đều cần nhau, có điều kiện trở thành đồng bọn rồi."

Vân Sơ cảm thán:" Làm đồng bọn của cô thiệt lắm, lần nào cũng người khác chết sạch, chỉ mình cô sống sót."

Kim Nhu Như cười khúc khích, vặn mình khoe thân thể mỹ hảo:" Lý Tích chết rồi, người cuối cùng có thể xưng thần tướng không còn, sau này Đại Đường chỉ còn âm mưu quỷ kế, không còn đội quân đường đường chính chính."

Vân Sơ ngạc nhiên:" Cô không thể nói ra lời này, ai nói thế?"
Bình Luận (0)
Comment