Q6 - Chương 218: Từ nay làm một người đường đường chính chính.
Q6 - Chương 218: Từ nay làm một người đường đường chính chính.Q6 - Chương 218: Từ nay làm một người đường đường chính chính.
Lý Hiền ngạc nhiên nhìn Vân Sơ, có phải y vừa mới khuyến khích mình tranh đấu với thái tử? Thậm chí Lý Hiền còn sinh ra ý nghĩ hoang đường, không lẽ có ai đó đang giả mạo y sao, cẩn thận hỏi lại:" Có thể sao? Ta có thể tranh với thái tử à?"
Vân Sơ ngồi thẳng tắp, gương mặt trang trọng gật đầu:" Ung vương vốn là long tử phượng tôn, thang rồng ở bên chân, lên hay không lên chỉ là một ý niệm của bản thân. Một khi lên, phải tranh với thái tử, tiền đồ khó lường, một khi lui phải đấu với chấp niệm trong lòng."
"Cho nên lên thì lo lắng, lui thì không cam lòng."
"Nếu điện hạ coi thành rồng là mục tiêu duy nhất, vậy thì đi tranh đi, đường đường chính chính lấy việc dân việc nước làm trọng trách, nạp hùng tài thiên hạ để dùng, mắt nhìn xa vạn dặm. Nếu điện hạ đường đường mà tranh như thế thì thân mừng lắm. Chỉ cần trong tương lai gặp gian nan, điện hạ chớ trách thần là được."
"Có điều thực lòng mà nói, thái tử đã bỏ lại điện hạ quá xa trên con đường này rồi, điện hạ muốn đuổi kịp thì từ hôm nay dốc sức phấn đấu gấp bội phần mới được."
Lý Hiền vừa nhen lên chút hi vọng lại thất vọng:" Quận công không xem trọng ta sao?"
Vân Sơ không trả lời thẳng mà nói:" Thần nhớ lần đầu thái tử tới nhà thần là lúc năm tuổi, thái tử như ngọc đúc thành, khiến người ta yêu thích, chỉ là sức khỏe yếu một chút."
"Thái tử khi đó rất kén ăn, chỉ thích ăn cháo ngọt, thần mới bảo thái tử, muốn có thân thể cường tráng thì phải bỏ món cháo ngọt. Thế là từ đó tới giờ, thái tử không còn ăn cháo ngọt nữa."
"Những năm tháng sau đó thái tử có lý tưởng của mình, dần dần vứt đi sự lười nhác, ham chơi, hưởng thụ, còn tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc của thần."
"Dần dà trải qua năm tháng tích lũy, sức khỏe thái tử cải thiện cực lớn, điện hạ hẳn quá rõ, mặc dù võ nghệ không đạt được tầm cao của thái tông hoàng đế, nhưng nay trong hoàng tộc, không ai địch được."
Lý Hiền ỉu xìu, mặt này hắn thua xa thái tử, cho dù giờ có nỗ lực thì e quá muộn, cả đời không đuổi kịp.
"Điện hạ hẳn cũng biết, thái tử từ năm bảy tuổi đã học làm nông, thái tử một nước, làm được chuyện này không dễ dàng. Nay nếu thái tử dù không còn thân phận cao quý, xuống ruộng làm nông vẫn có thể nuôi cả gia đình."
"Càng chưa nói tới mười mấy năm qua thái tử kiên trì bền bỉ sưu tập giống lương thực tốt trong thiên hạ, chiêu mộ người tài bồi dưỡng những giống cây này, giúp thiên hạ được lợi ích lớn. Cải thảo, bắp cải giúp cả phương bắc không lo thiếu rau ăn."
"Nay gạo hai vụ đã trồng thử thành công ở Lĩnh Nam, gạo một năm thu hoạch hai lần giúp bách tính phương nam không còn nỗi khổ cơm áo. Thần tin, gạo hai vụ phổ biến, bách tính phương nam ắt nhớ ơn thái tử."
"Thiên hạ là gì? Kỳ thực là chỉ người sống trên mảnh đất đó, từ xưa tới nay, được lòng người là được thiên hạ. Ở mặt này thái tử bỏ xa điện hạ rồi."
Lý Hiền nghe lời Vân Sơ nói mà trầm mặc rất lâu, so danh tiếng với Lý Hoằng, hắn càng kém quá xa, gần đây làm bao nhiêu việc ngu xuẩn, nếu không phải nhờ thân phận này, hắn đã bị người ta giết không biết bao lần rồi. Hắn chỉ có thể gượng gạo nói:" Ta không được lương sư dạy dỗ."
Vân Sơ khe khẽ lắc đầu:" Điện hạ được Lưu Nạp Ngôn, Cách Hi Nguyên, Hứa Thúc Nha, Thành Huyền Nhất, Sử Tàng Cật và Chu Bảo Ninh dạy bảo, thần xem qua Hậu Hán Thư do bọn họ chú thích, thực sự là sách hay hiếm có."
"Đương kim thiên hạ, người có học vấn hơn họ không có mấy, chứng tỏ bệ hạ ưu ái điện hạ rất nhiều, vì sao lại nói không có lương sư dạy bảo?"
Nhắc tới Sử Tàng Cật, Lưu Nạp Ngôn là Lý Hiền nổi giận:" Chính bọn chúng đã hại ta.
Vân Sơ chắp tay:" Nhân tính luôn có hai mặt thiện và ác, bỏ cái ác chọn cái thiện chính là trách nhiệm của bậc quân chủ. Hại điện hạ không phải ai khác mà chính là điện hạ, quyền bính trong tay điện hạ, điện hạ phải nắm cho chắc, dễ dàng giao quyền cho người khác là chuốc lấy cái chết, không thể trách ai."
Lý Hiền chắp tay:" Làm sao phân biệt thiện ác?"
Vân Sơ đáp lễ cảm khái:" Thời gian trước thần bị một nữ tử Tân La giáo huấn, nàng nói, Lý Tích chết đi, Đại Đường chỉ còn kẻ tiểu nhân âm mưu quỷ kế, không còn đội quân đường đường chính chính nữa."
Lý Hiền giận dữ võ bàn:" Ả Tân La tỳ đó hỗn láo, phải giết!"
Vân Sơ nhìn thẳng vào hắn:" Thần thấy nàng nói đúng."
Lý Hiền ngớ người:" Đúng ư?"
Vân Sơ thở dài:" Đúng thế, rất đúng. Lấy thần ra nói, làm răng cho điện hạ là chiếu lệnh của bệ hạ, thần có thể giống hôm nay, trực tiếp tới lấy mẫu là được."
"Thế nhưng vì thần suy nghĩ quá nhiều, nên mới vòng vo mượn Lưu công, bóng gió để điện hạ phải tới nhờ thần. Điện hạ ắt sinh tạp niệm, khiến chuyện đơn giản thành phức tạp, sinh ra quá nhiều suy đoán. Thần quá nhiều toan tính, không đủ đường đường chính mà làm hỏng việc."
"Sau này thần không thế nữa, điện hạ có công, thần tới nhà chúc mừng, điện hạ sai, thần thẳng thắn khuyên gian. Để tất cả mọi chuyện quay về nguyên bản, đó chính là bài học thân nhận được từ nữ tử Tân La đó."
Lý Hiền hơi hoang mang:" Quận công thấy cô vương cũng nên như thế à?"
Vân Sơ đứng dậy cười thoải mái:" Đời người chẳng qua được vài chục năm ngắn ngủi, nên quay về cội nguồn là tốt nhất, chuyện hôm nay thần đã xong rồi, xin cáo từ."
Lý Hiền nhìn Vân Sơ rời đi, tựa như đã thức tỉnh, lại tựa vẫn rối bời, nhìn Hạ Lan Mãn Chi luôn đứng bên hầu hạ:" Ngươi là người tốt hay kẻ xấu?"
Hạ Lan Mẫn Chi chỉ theo bóng lưng Vân Sơ:" Kẻ đại gian đại ác thường mang vẻ ngoài trung lương."
"Vậy ngươi rốt cuộc là người trung hậu thiện lương hay là đại gian đại ác?"
"Thần chỉ là khuyển mã dưới trướng điện hạ mà thôi." Lý Hiền đứng lên thở dài:" Sử Tàng Cật cũng nói thế đấy."
Rời phủ Ung vương, Vân Sơ ít nhiều có chút áy náy, ai ai cũng bảo hoàng tộc từ khi sinh ra ngâm mình trong ao nước âm mưu quỷ kế. Nhưng hôm nay tiếp xúc với Ung vương, y nhìn ra, đứa bé này đơn thuần lắm, chưa hình thành nhân cách riêng, dễ bị bên ngoài ảnh hưởng bản thân.
Lúc đó y đã định tạo ảnh hưởng của mình với Lý Hiền, với sự non nớt của Lý Hiền, chỉ cần y thể hiện ra chút thiện chí, có thể dễ dàng thao túng hắn. Đột nhiên nhớ tới lời Kim Nhu Như, Vân Sơ thực sự sợ hãi, từ bao giờ mình trở thành người như thế, đúng như nàng nói, triều đường toàn là hạng gian thân rồi.
Vân Sơ thấy cần phải nói chuyện với Ôn Nhu mới được, từ hôm nay trở đi bọn họ phải làm người đường đường chính chính.