Q6 - Chương 219: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
Q6 - Chương 219: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.Q6 - Chương 219: Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.
"Từ hôm nay trở đi chúng ta làm việc phải đường đường chính chính." Mới sáng sớm gặp được Ôn Nhu, Vân Sơ đã hết sức nghiêm túc nói một câu như thế:
Ai ngờ Ôn Nhu chưa hỏi đầu cua tai nheo ra sao gật đầu hưởng ứng ngay:" Nên như thế, nên như thế, gần đây lão tử thường mất ngủ, trong lòng hết tính kế người này lại mưu hại người kia, như thế thời gian dài sẽ không có lợi cho sức khỏe."
Vân Sơ hiểu Ôn Nhu lắm, tên này không dễ nói chuyện vậy đâu, nên nghiêm túc lặp lại:" Ta nói là phải đường đường chính chính."
Ôn Nhu gật đầu phụ họa:" Thì ta nói là phải đường đường chính chính còn gì, nói đi, ngươi định đánh ai, ta theo sau la hét trợ uy."
Vân Sơ thở dài giải thích:" Có người nói Đại Đường ta hiện toàn hạng gian nịnh."
Ôn Nhu lại gật đầu:" Câu này không sai chút nào, nhìn đâu cũng thấy đám gian nịnh luôn. Ngươi biết không? Mấy hôm trước Lý Kính Huyền gửi thư cho ta, nói muốn đưa tiểu nhi tử tới huyện Trường An. Lần này ta từ chối ngay, lần trước sở giao dịch vừa xảy ra chuyện một cái, ông ta vội vàng rút đám con cháu đi, không còn mặt mũi nào dám gài vào huyện Vạn Niên nữa, cho nên quay sang ta."
"Có điều ông ta cũng nói, thành Trường An chúng ta lần này có hai hạn ngạch bổ xung, ta có thể đề bạt người của mình lên."
"Hai thôi sao?" Vân Sơ khó xử:" Pháp tào Lão Trương của huyện ta đã ở vị trí này sáu năm, không có công lao cũng đã vất vả, nếu vẫn không thể thăng lên tòng thất phẩm vào năm nay thì về sau không có cơ hội nữa."
"Ông ấy cũng vì Trường An mà chạy ngược chạy xuôi bao năm, ta nhìn không đành lòng."
Chuyện của Lão Trương khó ở chỗ ông ta xuất thân nô tịch, cho nên mãi không thể từ lại chuyển quan, trừ khi là được lại bộ thị lang như Lý Kính Huyền phê chuẩn.
Ôn Nhu nói thêm:" Còn cả Lão Kim bên thuế lại, bốn năm liền không tham ô, thức khua dậy sớm, người như thế mà không thăng tiến, ta thấy sẽ đả kích lại viên Trường An”
"Mà người như ông ấy còn ít nhất hai người nữa, trong đó một người mà ngươi cũng đã hứa hạn ngạch thăng tiến năm nay có người ta. Chúng ta không thể nói lời không giữ lời."
Vân Sơ hiểu ý Ôn Nhu, cau mày:" Với thành tích của họ đường đường chính chính thăng quan không được à?"
Ôn Nhu lắc đầu dứt khoát:" Không được, hoàn toàn không có khả năng nào hết."
Vân Sơ bóp trán đầy bất lực:" Vậy thì nói với Lý Kính Huyền, nhi tử ông ta muốn vào huyện Trường An cũng được, có điều ta muốn bốn hạn ngạch tự do. Nếu muốn ta cho nhi tử ông ta tới huyện Vạn Niên nhậm chức."
Ôn Nhu thở dài:" Nhưng mà cứ thế này thì Trường An thành bàn đạp cho người thuộc gia tộc ông ta thăng tiến. Như thế có vẻ không phù hợp với tôn chỉ đường đường chính chính của chúng ta, ài."
Vân Sơ nhìn cái bộ mặt đầy vẻ trào phúng của Ôn Nhu muốn đấm cho hắn một phát:" Thôi thì chuyện này cần tính kế lâu dài, cứ qua được cửa trước mắt đã."
"Không được!" Ôn Nhu hùng hồn tuyên bố:" Ta thấy chúng ta phải đường đường chính chính, tránh sau này trên triều toàn hạng gian nịnh."
Vân Sơ phải hạ tiêu chuẩn xuống, giọng như đang rên rỉ:" Chuyện khác có thể nhường nhịn, chỉ cần hai chúng ta giữ vững lập trường là được."
Ôn Nhu tiếp tục đả kích Vân Sơ:" Chưa hết, ngươi đừng nói vội, lại còn chuyện này nữa. Khu dân cư của công trình cải tạo thành nam đã xây dựng xong, bách tính di dời sắp vào ở, khu nhà ở thương nghiệp cũng sẽ xây nối tiếp. Phía thương cổ còn khoản tiền lớn chưa được kết toàn, một khi huynh đệ Vũ thị kết toán cho người ta, hạng mục nhà ở thương nghiệp sẽ khởi động ngay."
"Nếu như vẫn theo kế hoạch ban đầu của chúng ta, sẽ khiến khu vực thương nghiệp này đi tới giai đoạn cuối cùng nhưng sẽ trở thành đầu voi đuôi chuột, xây lên mà không bán đi được, huynh đệ Vũ thị sẽ không có tiên trả cho người ta."
"Như thế chúng ta không phải đường đường chính chính đâu, ngược lại hoàng hậu cấp tiền thống khoái, người ta mới là đường đường chính chính."
Vân Sơ yếu ớt nói:" Hay là chúng ta thôi vậy."
Ôn Nhu chưa buông tha cho Vân Sơ, tiếp tục khoét sâu vào nỗ đau của y:" Thế càng không được, ngay từ đầu việc ngươi xây dựng cầu bắc qua Chu Tước đại nhai, mở rộng hai chợ Đông Tây là dựa trên cơ sở thu lợi từ công trình cải tạo nam thành. Nếu chúng ta mà không kiếm ra tiền trình nam thành, tới cuối năm nay sổ sách hai huyện Trường An, Vạn Niên sẽ xuất hiện khoảng trống lớn."
"Ta nói cho ngươi biết, lần này nhà ta đã hết tiền, nhà ngươi cũng hết tiên, chúng ta có muốn bù đắp cũng không nổi đâu. Ngươi còn có Vân Na hỗ trợ chi phí thường ngày chứ nhà ta từ sau Tết tới giờ rau cháo sống qua ngày, năm nay mà tình hình không cải thiện, ngươi đừng trách nếu lão bà ta qua nhà ngươi nói những lời khó nghe nhé."
" Ngoài ra, nếu tài chính năm nay xuất hiện khoảng trống, rất nhiều kế hoạch năm sau sẽ phải ngưng trệ, sự phục hồi của Trường An sẽ phải trì hoãn, kế hoạch Vành đai Hoàng Hà không thể tiếp nối."
"Đương nhiên, vẫn còn một cách giải quyết chuyện này, ngươi có thể lại đi tìm cha ngươi khóc lóc..."
Vân Sơ càng nghe càng chướng tai, không để hắn nói hết, bực mình phất tay:" Bỏ đi, bỏ đi, đợi những chuyện thối nát này xong chúng ta hãng đường đường chính chính.”
"Được thôi, cứ xong chuyện này đi rồi chúng ta lại nói tiếp." Có vẻ tâm trạng Ôn Nhu rất tốt, chắp tay sau đít bỏ đi, tiếng cười đáng ghét của hắn vang vọng mãi trong đầu Vân Sơ:
Mặc dù Vân Sơ rất muốn làm người đường đường chính chính, thanh thanh bạch bạch.
Nhưng mà vị trí của y không cho phép.
Pháp tào Lão Trương đã hơn năm mươi tuổi rồi, chẳng biết có phải là Ôn Nhu gặp ông ta nói cái gì không mà không lâu sau tìm lúc không có ai tới quan giải của Vân Sơ, quỳ trước mặt y khóc chảy nước mắt nước mũi, nói cả dòng tộc ông ta vì giúp ông ta được từ lại viên chuyển quan viên, dù sống khốn khó cũng chưa từng tới nhờ cậy ông ta làm chuyện loạn pháp kỷ.
Vì giúp ông ta được thăng tiến, chỉ cần ông ta về tới nhà, cha mẹ già không nói chuyện, thê tử ân cần hầu hạ, cả con cái cũng không dám quấy nhiễu. Dù ông ta không có việc gì, đọc ít sách giải trí, người nhà cũng cho rằng ông ta đang làm việc, thở mạnh một cái cũng không dám, đợi ngày ông ta mặc quan bào màu lục về để quang diệu tổ tông.
Nếu Lão Trương chỉ là kẻ tâm thương muốn ngoi lên làm quan, Vân Sơ chẳng thèm ngó lấy một cái. Nhưng ông ta không chỉ muốn, mà còn thực sự bỏ tâm huyết ra làm việc, toàn bộ phường thị huyện Vạn Niên không thiếu dấu chân ông ta, một năm đi mòn không biết bao nhiêu giày, giúp họ xử lý việc to việc nhỏ.
Nếu ông ta chỉ biết bán sức mà không có bản lĩnh gì, cho ông ta làm pháp tào cả đời cũng là Vân Sơ khai ân lắm rồi. Nhưng mà Lão Trương làm việc có thủ đoạn, có bản lĩnh, huyết án Quang Minh lý chính là do ông ta phá.
Nhân vật công lao đệ nhất, cần mẫn đệ nhất huyện nha thế này mà không đề bạt thì không cách nào nói xuôi được.
Chủ yếu là Vân Sơ không đành lòng chứ, gặp phải loại quan trên bất nhân, sẽ hứa hẹn lần lữa cho tới khi ông ta già cả không lợi dụng được nữa cuối cùng vẫn chẳng thể thăng tiến.
Còn chuyện có nô tịch cũng là vạn bất đắc dĩ, thủa nhỏ vì có thể đọc sách, ông ta phải bán mình vào làm thư đồng cho nhà đại hộ.
Sau này vì ông ta học qua tốt, vượt qua thiếu gia đại hộ, người ta đuổi khỏi cửa.
Người như thế đừng nói làm một phán quan tòng thất phẩm, làm phán quan thất phẩm một châu cũng dư sức.
Đáng tiếc, quy củ là quy củ, với ông ta mà nói như lạch trời không vượt qua được.
Thế nhưng gông cùm quy củ chỉ có thể làm khó loại người như Lão Trương, tới giai tầng như Vân Sơ chẳng có gì ước thúc nữa, nếu không trên triều đường đã chẳng toàn phường trộm cắp.