Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1450 - Q6 - Chương 220: Thành Quả Của Nỗ Lực.

Q6 - Chương 220: Thành quả của nỗ lực. Q6 - Chương 220: Thành quả của nỗ lực.Q6 - Chương 220: Thành quả của nỗ lực.

Vì chuyện của đám Lão Trương, Vân Sơ phải lùi một bước, rồi nhắc tới chuyện huynh đệ Vũ thị, Vân Sơ liền bình tĩnh hơn nhiều.

Huynh đệ Vũ thị mang thương tích đi làm.

Một người cố thủ ở công trường nam thành, một người thì canh giữ quan giải, bất kể là tiến độ thi công phía dưới hay nắm giữ chất lượng, ngay cả mệnh lệnh truyền đạt, phối hợp các khâu cũng không chê vào đâu được.

Có thể nhìn ra, tính cách hai huynh đệ này có nhiều khiếm khuyết, nhưng năng lực đáng thừa nhận, nỗ lực cũng rất đáng khen, coi công trình cải tạo thành nam thành tâm huyết của mình.

Hành vi đó khiến mọi người trong nha môn huyện Vạn Niên cảm phục, từ công tượng tới thương cổ đều đánh giá họ cực cao, Vân Sơ cũng cảm thấy nếu hai huynh đệ Vũ thị đã nỗ lực đến thế mà cuối cùng nuốt trái đắng, dù y tự nhủ mình cạnh tranh công bằng thì lương tâm y cũng không thể thanh thản được.

Ngày chuyển nhà của hộ di dời rốt cuộc đã tới, Vân Sơ dù tâm tình thế nào thì cũng phải phấn chấn tinh thần, chuyên môn mời Ung vương Hiền, Kỷ vương Thận, Tào vương Minh, cùng với lưu thủ Lưu Nhân Quỹ, quan viên lớn nhỏ Trường An, tổng cộng hơn trăm người tới dự lễ.

Đối với bách tính mà nói, chuyển vào nhà mới là chuyện to bằng trời, với huynh đệ Vũ thị mà nói, cũng là một khảo nghiệm lớn, ngày hôm nay diễn ra thuận lợi thì phần tiếp theo công trình cải tạo sẽ thuận buồm xuôi gió.

Khi Vân Sơ dẫn ba vị vương gia tới công trường nam thành thì nơi này đã là biển người đông nghìn nghịt rồi.

Cái không khí nhiệt liệt mà thành Trường An hiện giờ có thể tạo ra đã vượt quá cả thời đại vốn có của Vân Sơ, chủ yếu vì các loại ca vũ ở đây đều là đỉnh cấp.

Một đoàn người đi qua vùng đất rộng lớn tới khu dân cư, nơi này là chỗ giải tỏa để xây dựng khu thương nghiệp về sau. Khu dân cư mới xây này mặc dù không thể nói là nơi cầu nhỏ suối nước, nhưng cũng có cây cối xanh um, nước chảy róc rách, hoàn cảnh dễ chịu. Huynh đệ Vũ thị cũng rất thông minh, thậm chí thả ít gấu khoang mả ai cũng thích vào rừng trúc mới trồng làm khung cảnh thêm sinh động.

Ở bên ngoài Ôn Nhu cùng Lưu Nhân Quỹ và huynh đệ Vũ thị chủ trì điển lễ, Vân Sơ dẫn mấy vị vương gia đi sâu vào khu dân cư, khung cảnh xung quanh mang tới một cảm giác thảnh thơi nhàn hạ, cơ hồ như mọi tranh giành của tục thế giờ này khắc này không còn liên quan gì đến họ nữa vậy.

Một mỹ nhân ngồi dưới cây đánh đàn cổ, một mỹ nhân khác vắt vẻo bên thành ao nước cất tiếng ca. Trong ngõ nhỏ tĩnh lặng, cũng có một nữ tử thanh y vừa thổi sáo vừa khoan thai bước ra. Khoảnh sân lát lát gạch đỏ bên một giếng nước, hai phụ nhân đang ngồi bên giặt y phục vừa khúc khích chuyện trò, khung cảnh thanh bình giữa đô thị phồn hoa, đẹp tới độ cơ hồ những không chân thật

"Đúng là khu dân cư do hoàng hậu tạo ra, chỉ nhìn khung cảnh này cũng đủ đứng đầu Trường An."

"Cô vương thấy đâu chỉ đứng đầu trường an, e là áp đảo cả thiên hạ."

"Chậc chậc, mọi người nhìn tiểu nương tử của xưởng dệt bên kia, nếu ở phường Bình Khang thì một đêm ít cũng phải mười quan nhỉ?"

Vân Sơ liếc theo hướng Lý Thận chỉ, không nhịn được tán thưởng, đúng là thế, người trong hộ đó toàn là kỹ nhân phường Bình Khang.

Ông già râu tóc bạc phơ, y phục sạch sẽ, mặt mày hồng hào trông như tiên ông, tiếng cười còn sang sảng. Lão phụ cũng tóc trắng phúc hậu, mặt như trăng rằm, vừa nhìn đã thấy là người hiền hòa. Trong gian phòng mặt hướng ra đường có một người đọc sách mặc trường sam xanh lơ mở rộng cửa đọc sách, một thiếu phụ trẻ mặc áo vải dùng động tác ưu mỹ dệt vải. Trong sân vang vọng tiếng cười đứa bé mũm mĩm cười ngựa gõ.

Chỉ là người đọc sách tuấn tú mắt không ở trên sách mà quyến rũ đại tiểu nương tử đi qua, thiếu phụ dệt vải cũng dùng ánh mắt thâm tình nhìn khắp nơi kiếm tìm khách vào màn đêm nay. Lý Hiền vẫn chưa lắp răng thép vào, cho nên sợ nói chuyện làm văng răng giả ra, phải khép miệng, mấp máy môi nói:" Nay đám thương cổ vì thanh danh mà không từ thủ đoạn nào rồi."

Vân Sơ chỉ một lá cờ rượu cao tới mười lăm trượng:" Điện hạ có biết nếu một cửa hiệu lũng đoạn toàn bộ chuyện mua bán rượu trong phường, mỗi năm thu được bao nhiêu lợi nhuận không?”

Lý Hiền lắc đầu, mấy chuyện này hắn để ý làm gì?

"Sáu trăm tám mươi quan."

"Nhiều vậy sao?"

Vân Sơ gật đầu:" Đó mới chỉ là lợi nhuận mà bán rượu thu được thôi đấy, nếu như quán này còn bán thức ăn, còn thu được nhiều hơn, số tiền này bằng lương bổng một năm của thứ sử rồi."

"Tin rằng điện hạ biết tranh đoạt một vị trí thứ sử khốc liệt thế nào, vậy điện hạ cứ coi các thương cổ này chính là tranh vị trí thứ sử là được."

Lý Hiền bị lời của Vân Sơ khơi lên hứng thú, hỏi:" Có thể tới xem không?"

Vân Sơ cười làm động tác mời:" Đương nhiên là có thể rồi, điện hạ thường ngày ở trên cao, thi thoảng nên thường phục vi hành thăm thú dân gian, cũng là câu chuyện đẹp. Có thấu hiểu thế thái nhân tình thì mới thông đạt đạo lý, đây cũng là một loại tu hành."

Lý Hiền nhỏ giọng hỏi:" Thái tử cũng hiểu những chuyện này chứ?"

"Điện hạ, thái tử năm sáu tuổi đã chạy khắp sạp hàng lớn nhỏ trong phường Tấn Xương, mười tuổi đã biết cùng tiểu muội thần bày quán bán rau quả. Nay dù có tự mình làm chưởng quầy nhà ăn lớn cũng không thành vấn đề."

"Xem ra cô vương bỏ lỡ nhiều thứ quá rồi."

Vân Sơ an ủi:" Nhà ăn lớn ngay trong phường Tấn Xương, nơi đó rất an toàn, nếu điện hạ muốn tìm hiểu một cửa hiệu vận hành thế nào, cứ nói với thần là được. Chỉ là Nhà ăn lớn ồn ào phức tạp, chỉ sợ làm điện hạ bực mình thôi." Lý Hiền che miệng nói:" Đợi cô vương gắn răng thép xong nhất định sẽ đi xem."

Nói rồi nóng lòng đi tới quán rượu có lá cờ cao kia.

Lý Thận đã nghi ngờ nhìn hai người nãy giờ, lúc này cố ý đi tụt lại vài bước, kéo ống tay áo Vân Sơ:" Làm gì thế? Ngươi định gài bẫy hắn à?"

Vân Sơ mặt nghiêm trang đáp:" Không phải, mỗ gia bây giờ làm việc đường đường chính chính.”

Lý Thận gật gù:" Hiểu hiểu tức là đường đường chính chính mà hại hắn, không ai nói được gì, cô vương biết ngươi có bản lĩnh đó."

Vân Sơ buồn thay cho lòng người bây giờ, cố gắng giải thích:" Vương gia ngài nhìn đi, hắn lớn thế này rồi còn ngây thơ hơn cả thỏ trắng, ngài bảo ta đi gài bẫy hắn khác gì đi lửa kẹo của trẻ con chứ?"

Lý Thận chép miệng:" Nếu không phải hắn có phụ thân lợi hại, cô vương cũng muốn hại hắn, ngươi thực sự không muốn hại hắn à?"

Vân Sơ cứ nghĩ bao năm qua mình sống không tệ cơ, ít nhất làm việc gì cũng được năm phần đường hoàng chứ, vậy mà trong mắt người khác, mình thành loại gì rồi:" Không, chỉ muốn uốn nắn lại lý tưởng của hắn."

"Lý tưởng của hắn chính là muốn làm thái tử, ngươi uốn thế nào."

"Làm thái tử thì chắc chắn là không thể rồi, hắn tụt lại qua xa trong cuộc đua này, cố đám ăn xôi đuổi theo thì chỉ làm hại bản thân. Ta thấy đứa bé này nên chuyển sang kiếm tiền."

Lý Thận gạt đi:" Không thể nào, hắn làm sao mà thiếu tiền được."

Vân Sơ nhắc nhở cho hắn nhớ:" Đừng quên đứa bé này còn nợ Sở giao dịch rất nhiều, rất nhiều tiền."

"Vậy ngươi định dạy hắn kinh doanh cái gì?"

"Xem xem hứng thú của hắn theo hướng nào, cho vương gia ngài biết, chuyện kiếm tiền này dễ gây nghiện lắm đấy."
Bình Luận (0)
Comment