Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1451 - Q6 - Chương 221: Hơn Người Một Bậc. (1)

Q6 - Chương 221: Hơn người một bậc. (1) Q6 - Chương 221: Hơn người một bậc. (1)Q6 - Chương 221: Hơn người một bậc. (1)

Khu dân cư không có nghĩa là chỉ được ở mà không được phép kinh doanh, nhưng bất kể là về vị trí hay là về sự thuận tiện của giao thông, đều không thích hợp kinh doanh.

Dù thế vẫn có hộ dân cư tìm ra cách kinh doanh phù hợp với vị trí của mình, như kinh doanh bằng danh tiếng, bằng khách quen chứ không bằng khách vãng lai.

Tửu quán phía trước là nơi như thế.

Lá cờ viết bốn chữ cực lớn "Vạn Nghiệp Tửu Phường”, hai bên dùng màu đỏ viết "Mười tiền một bát, uống trước trả saul".

Xem ra cửa hiệu này đi theo con đường khai trương giảm giá, chỉ là không biết đang tổ chức tiết mục gì mà người chen lấn đông nghịt, tiếng reo hò liên hồi.

Cả đoàn người đi theo con ngõ quanh co tới trước một tòa tiểu lâu, nơi này còn náo nhiệt hơn đường phố phía trước, cũng đẹp hơn nhiêu, chủ yếu đã căn dặn trước, đề phòng đám thương hộ đi quá đà.

Vạn nghiệp tửu phường ở phố sau, rất lo chỗ mình không có ai tới nên an bài không ít tiết mục, cho dù là vị vương gia như Lý Hiền cũng há hốc mồm.

Vân Sơ nhìn Kỳ vương Thận, Tào vương Minh bình tĩnh như giếng sâu là biết ngay hai quân khốn kiếp này thường ngày sống cực kỳ thối nát.

Chẳng qua là một đám Hồ cơ ăn mặc hở hang múa hồ toàn, lại chẳng chịu múa tử tế chủ yếu khoe mông khoe ngực đã làm Lý Hiền đỏ mặt tía tai.

Trên một cái bàn còn có đôi nam nữ nhảy múa mà thân thể dán sát vào nhau làm những động tác bất nhã, Lý Hiền líu lưỡi chỉ bọn họ:" Giữa ban ngày ban mặt, sao có thể như thế?"

Vân Sơ thì chỉ đám đông vây quanh chật kín tới không còn chỗ chen chân, nói:" Điện hạ nhìn là biết vì sao thôi, mục đích người ta là thế."

Lý Hiền nuốt nước bọt:" Thái tử cũng xem rồi à?" Ài, đứa bé này chuyện lớn chuyện nhỏ muốn so với Lý Hoằng, tâm lý này không bình thường lắm, Vân Sơ lắc đầu:" Thái tử xem trộm một lần, bị thần xử trí xong liền không dám xem nữa."

Lý Hiền ngớ ra, lập tức hưng phấn:" Quận công nói xử lý, chẳng lẽ chính là đánh đòn."

Vân Sơ cười:" Tất nhiên là đánh rồi, bị thần dùng cành trúc đuổi đánh một canh giờ."

Lý Hiền hai mắt rực sáng:" Có đánh tới toàn thân sưng lên không?"

"Không, thần chỉ đánh vào mông thôi, dù sao khi phu nhân thần trị thương cho hắn trách thần ra tay quá nặng, làm mông hắn nát bét."

"Nếu bây giờ thái tử phạm sai lầm, quận công có đánh nữa không?"

"Không đánh nữa, thái tử đã thành thân rồi, là người lớn rồi, sao có thể đánh đòn."

Vân Sơ khi không đánh người ta thì mọi người đều thích nói chuyện với y.

Chủ yếu vì phương thức trò chuyện của Vân Sơ chẳng những khác biệt với người Đường, lại còn hết sức dễ nghe, đôi khi nghe y nói có vẻ thô tục, nghĩ kỹ lại thấy hàm chứa đạo lý.

Hơn nữa Vân Sơ nhìn nhận sự vật thường đi thẳng vào bản chất của nó, y không dùng đủ thứ điển cố nói lòng vòng, khiến người ta phải vất vả đoán xem ý của y là mặt nào.

Lý Hiền thấy đó là biểu hiện của người tài hoa, không thèm cố ý tỏ ra cao thâm, hơn nữa còn dùng ngôn ngữ thông tục diễn đạt đạo lý cao thâm, chiếu cố cả tới người kém trí tuệ.

Hiển nhiên đối tượng kém trí tuệ được Vân Sơ chiếu cố ở đây chính là Kỷ vương Thận và Tào vương Minh, vì những lời Lý Hiền nghe một lần là hiểu, còn hai người kia phải tách ra nói lại một lượt.

Con người rất thích phân chia cấp bậc, nhất là người hoàng tộc, vì bản thân đứng ở nơi cao nhất, tất nhiên là thích phân chia thứ bậc người ta. Vân Sơ thông minh như thế, khôi hài như thế, trí tuệ tất nhiên là ngang với mình, còn Kỷ vương Thận, Tào vương Minh bị Lý Hiền kiêu ngạo liệt vào hàng ngũ ngu xuẩn.

"Mười tiền một bát rượu thì hơi đắt."

Lý Hiền không thử rượu ở hiệu đó, sai người đi mua một bát, chỉ nhìn thôi đã thưởng cho tòng nhân uống rồi.

Vân Sơ giải thích:" Kỳ thực định giá thế này rất tốt, điện hạ có điều không biết, bản chất của rượu là lương thực, rượu quá nhiều sẽ hao phí lương thực, mà lương thực Đại Đường xưa nay vốn không đủ. Triều đình nhiều lần ban bố lệnh cấm rượu là vì thế."

"Nhưng thuế rượu với Đại Đường mà nói là một nguồn thuế rất quan trọng."

"Triều đình cần thuế rượu, lại không muốn vì nấu rượu quá nhiều gây ra tình trạng thiếu lương thực, cho nên tăng giá bán lẻ rượu để cân bằng hai vấn đề thuế rượu và hao phí lương thực."

" Vì thế điện hạ mới thấy bát rượu này phẩm chất không cao mà giá lại đắt."

Lý Hiền gật gù tỏ ra hiểu biết:" Ừm, chẳng trách các loại rượu tốt như Ngọc hồ xuân, Kiếm nam xuân, Thuốc sát trùng, Tam lặc tương lại bán đắt thế."

"Chính thế, ngoài ra mấy loại rượu điện hạ vừa nói được Trường An liệt vào loại xa xỉ phẩm, đã là xa xỉ phẩm thì không phải nhà bình thường dùng được, những thứ này có hay không đều không ảnh hưởng tới cuộc sống người bình thường, nên giá có cao cũng không thành vấn đề.

"Ta còn nghe nói ở phường Bình Khang tiền rượu hơi chút là mười mấy quan, trăm quan, có chuyện đó không? Không biết lại là loại rượu gì?"

"Điện hạ, tửu sắc xưa nay không tách rời nhau, người ta bán không phải rượu, mà là một loại hưởng thụ thôi."

"Ha ha ha, thì ra là thế..."

Kỷ vương Thận nãy giờ luôn theo dõi quan hệ thân mật bất thường giữa Vân Sơ và Lý Hiền, sán tới tham gia câu chuyện:" Chuyện này có gì mà buồn cười chứ?"

Tào vương Minh cũng tỏ ra không hiểu. Ung vương Hiên che miệng cười to:" Nghe nói hai vị vương thúc là hào khách ở thanh lâu phường Bình Khang, hôm nay ta mới biết mỗi ngụm rượu hai vị vương thúc uống là đang nộp thuế cho Đại Đường."

Vân Sơ bổ xung:" Chính xác là một ngụm rượu là cấp cho triều đình ba ngụm thuế rượu."

Lý Hiền nghe vậy cười càng to, làm Lý Minh và Lý Thận nhìn nhau, càng chẳng hiểu gì cả.

Có thể nhìn ra Lý Hiền không phải kẻ háo sắc, khi Vân Sơ mời hắn rời tửu quán tới quảng trường tổ chức khai mạc, hắn chẳng chút do dự, ngay cả Hồ cơ sắp cởi sạch y phục kia chẳng giữ chân được.

Còn Kỷ vương, Thận vương thì chuyên môn dừng lại đợi Hồ cơ kia cởi hết chướng ngại trên người mới thỏa mãn đi theo sau bọn họ.

ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment