Q6 - Chương 222: Hơn người một bậc. (2)
Q6 - Chương 222: Hơn người một bậc. (2)Q6 - Chương 222: Hơn người một bậc. (2)
Hôm nay là một ngày trọng đại với huynh đệ Vũ thị.
Mới sáng sớm đôi huynh đệ này đã ăn mực thật chỉnh chu, tới công trường kiểm tra lại toàn bộ bố trí chuẩn bị cho lễ cấp chìa khóa.
Bọn họ còn chơi trội đặt tên cho nơi ở của hộ di dân nam thành là Hoàng Hậu lý.
Kiến nghị này của bọn họ được Vân Sơ phê duyệt nhanh chóng, nói thế nào thì nói, công trình cải tạo nam thành này mà không có tiên của hoàng hậu thì công trình này sớm bị dừng lại rồi.
Ai cũng có thể nhìn ra được thân thể huynh đệ Vũ thị bất thường, Vũ Thừa Tự đi được vài bước đã thở, Vũ Tam Tư đi lại phải khuỳnh chân ra ngoài, xem ra một cước của Vân Sơ tới giờ hắn còn chưa tiêu hóa hết.
Mặc dù người không khỏe, hai huynh đệ bọn họ vẫn cười vô cùng nhiệt tình, tất nhiên rồi, công trình cải tạo nam thành chính là kết tinh bao khó nhọc của họ, là thành tựu cao nhất của cuộc đời họ cho tới nay, làm sao không vui cho được.
Thứ được cho dù giá trị tới mấy cũng không đáng trân trọng bằng thứ gian khổ có được.
Lúc này đau đơn trên thân thể càng như lời thứ bọn họ có được hiện giờ khó khăn thế nào.
Vô số quan viên tới chúc mừng, nói toàn lời tâng bốc, mặt cũng toàn vẻ nịnh bọt, mà bách tính đợi nhận chìa khóa dưới đài càng cười tới toét miệng, lời cảm tạ ân đức tuôn ra như không mất tiền, ai nấy cảm tạ ân đức của hoàng hậu cho họ những căn nhà lớn.
Không cưỡng ép, không cố ý, lời của quan có thể hoàn toàn coi như đánh rắm, nhưng bách tính không phải toàn loại vô sỉ như vậy, lời của họ đa phần là chân tình.
Chính vì sống trong tiếng tán dương, cảm tạ đó mà huynh đệ Vũ thị quên đi đau đớn, nhục nhã do Vân Sơ gây ra, chìm đắm trong vinh quang vô hạn. Ung vương Hiền chỉ huynh đệ Vũ thị chạy qua chạy lại tiếp khách, thắc mắc:" Huynh đệ bọn chúng sao có vẻ khó nhọc như vậy."
Vân Sơ cười:" Không lâu trước đó thân đánh bọn chúng một trận."
Hiển nhiên Lý Hiền chẳng ưa gì hai huynh đệ này hết:" Vì sao vậy?"
Vân Sơ thở dài:" Còn không phải vì chuyện Thiên Xu sao, hoàng hậu sai huynh đệ chúng tới hỏi kế thần, thần ra lệnh cấm rõ ràng, muốn bọn chúng dựng cột xong thì quay về công trình cải tạo nam thành, không để ý tới chuyện khác."
"Không ngờ bọn chúng nhận hối lộ của Lý Linh Quỳ tới chỗ thần giễu võ giương oai, thần nổi giận đánh bọn chúng một trận, lại không ngờ nhờ trận đánh này bọn chúng lại thoát khỏi dính líu tới Lỗ vương."
"Có thể nói, kẻ ngốc có trời giúp."
Lý Hiền che miệng hỏi nhỏ:" Lỗ vương làm cái gì thế?"
Vân Sơ kinh ngạc:" Lý Linh Quỳ cùng Bách ky ti chiến đấu suốt một ngày một đêm ở Trường An, chuyện lớn như thế mà điện hạ không biết gì à?"
Bây giờ quan viên trong phủ Ung vương đã vào lao tù sạch sẽ, người khác tránh xa Lý Hiền, tới cả hạ nhân trong phủ vì gân đây hắn mất răng mà mừng giận thất thường, nên không gọi thì làm gì có ai chủ động tới gần. Bởi thế tin tức của Lý Hiền vô cùng bế tắc, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, mặt tái đi:" Gần đây ta chuyên tâm đọc sách, không nghe chuyện bên ngoài."
Vân Sơ liền nhỏ giọng kể lại chuyện của Lý Linh Quỳ, làm Lý Hiền càng nghe mặt càng nhợt nhạt hơn.
"Tiền là thứ không thể không có, nhưng quá nhiều cũng sẽ thành tai họa, tốt nhất là tiền kiếm được phải đường đường chính chính, thanh thanh bạch bạch, như thế dùng mới yên tâm, dù có vung tay phung phí cũng chẳng có gì to tát."
Lý Hiền áy náy chắp tay:" Quận công, chuyện cô vương phá hỏng sở giao dịch là do bị kẻ gian bưng tai bịt mắt, không phải là bản ý."
Vân Sơ hừ một tiếng:" Vì thần biết điện hạ chỉ vô tâm phạm lỗi, nên bây giờ nợ tiền mà không bị trừng phạt. Nói ra, vì chuyện sở giao dịch mà thần đã khuynh gia bại sản rồi, tới nay sở giao dịch mới đạt được hai thành lúc hưng thịnh nhất, đoán chừng phải ba tới năm năm mới khôi phục hoàn toàn."
Bị Vân Sơ nói ra ngay trước mặt, Lý Hiền chỉ muốn đào lỗ mà trốn.
Vân Sơ vẫn nói:" Thực ra cũng chẳng là gì, chuyện xảy ra thì phải đối diện thôi. Trời sập, Nữ Oa nương nương chẳng những vá lại trời, còn dùng đá ngũ sắc vá, khiến cho bầu trời mới có mây màu rực rỡ."
"Tiền không còn thì chúng ta kiếm về là được, giống như lúc thần hát ca ở Bách Hoa lâu vậy, trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, ngàn vàng tiêu hết lại có ngay. Chỉ cần có lòng, có năng lực, chúng ta cũng có thể đội đá vá trời."
"Có điều điện hạ trước khi làm gì phải cân nhắc ba lần, lần thứ nhất là hỏi bản thân có hiểu chuyện đó không? Lần thứ hai hỏi bản thân có khống chế nổi chuyện đó không? Lần thứ ba hỏi bản thân có gánh được hậu quả khi thất bại không?"
"Nếu điện hạ sau khi cân nhắc thấy mình đủ điều kiện thì có thể dốc hết sức mà làm, đã làm là đừng dở chừng, dù sư tử bắt thỏ cũng phải dốc toàn lực mới thành công."
Chưa ai nói với Lý Hiền những lời như vậy, hắn phạm sai lầm hai người ta thê thảm vậy mà Vân Sơ vẫn cổ vũ hắn, khuyến khích hắn.
Gương mặt Lý Hiền dần hồng hào trở lại:" Thái tử có sư phụ như quận công, ta không phải đối thủ."
Vân Sơ lắc đầu:" Thân nay không phải thái phó của thái tử nữa, thực ra bệ hạ chưa từng lệnh thần làm thái phó."
"Sao thái tử lại bỏ sư phụ như quận công chứ?"
"Không phải thái tử bỏ thần, mà là thân muốn tránh xa thái tử. Thái tử giống mặt trời vậy, khi mặt trời chưa bay lên từ phía đông, chúng ta có thể nhìn, khi mặt trời bay cao, chúng ta tiếp tục nhìn tiếp tục tới gần sẽ bỏng mắt sẽ bị mặt trời hóa thành tro."
Lý Hiền há hốc mồm mà không biết:" Ta thấy thái tử sẽ không đối xử với quận công như vậy đâu." Vân Sơ dùng đầu ngón tay chỉ vào ngực Lý Hiền:" Bản chất của mặt trời không vì bất kỳ điều gì mà thay đổi."
Lý Hiền đứng lại trầm tư, Vân Sơ tiếp tục đi vào đám đông tấp nập, chia sẻ niềm vui của họ.
Chất lượng nhà ở Vũ thị xây dựng cho hộ di dời cực kỳ cao.
Bất kể là người của công bộ, tượng tác hay nhân viên phụ trách khảo sát chất lượng nhà ở của huyện Vạn Niên đều không tìm ra được khiếm khuyết gì.
Vân Sơ thì chú ý hơn tới công trình công cộng, nhìn kênh nước chảy trong veo, tới múc một bát, đặt lên bàn chuẩn bị đợi một lúc xem cặn lắng xuống.
Kết quả Vũ Tam Tư biết được, chẳng đợi nước lắng đã đi tới cầm bát lên uống hết, còn tự múc thêm một bát uống cạn, ánh mắt nhìn Vân Sơ đầy vẻ khiêu khích.
Thế này còn gì mà nói nữa.
Người hà khắc như Vân Sơ cũng chỉ đành chắp tay tạ lỗi.
Chính bởi thế Vân Sơ thấy chẳng còn gì để kiểm tra nữa, khi một tên ngốc bị y dọa cho sợ vỡ mật vẫn thể hiện phong thái mà bậc nhà nghề mới có, chứng tỏ chuyện người ta làm vô cùng xuất sắc.
(*) Cứ tưởng là hai thằng ngốc sinh ra chỉ để ăn đòn của Vân Sơ, vậy mà tiến bộ tới mức này.