Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1453 - Q6 - Chương 223: Lo Nghĩ Quá Sớm.

Q6 - Chương 223: Lo nghĩ quá sớm. Q6 - Chương 223: Lo nghĩ quá sớm.Q6 - Chương 223: Lo nghĩ quá sớm.

Giai đoạn đầu của công trình cải tạo nam thành được hoàn thành rất tốt, Vân Sơ cũng không cố ý gây khó dễ cho huynh đệ Vũ thị, sau kiểm tra giấy tờ cũng không có sai sót, y lập tức gọi hộ tào tới, đóng dấu xanh lên, phê chuẩn số nhà này có thể làm phòng khế rồi.

Có điều trong vòng năm năm những căn nhà này không được phép mua bán hay thế chấp. Đợi sau năm năm chủ nhà mới có thể đem phòng khế tới huyện nha đóng thêm dấu đỏ, lúc đó sẽ không còn bất kỳ hạn chế nào.

Lý Hiền sau khi nghe hộ tào giải thích tác dụng của dấu xanh, dấu đỏ, không hiểu hỏi Vân Sơ:" Vì sao phải đặt hạn năm năm?”

Vân Sơ nói:" Dưới tình huống thông thường thì nhà ở Trường An là loại mỗi hộ một tòa lầu, với loại nhà này, bách tính có thể sống ở tầng hai, còn tâng một mở cửa hiệu hoặc xưởng đều được."

"Điện hạ không biết thôi, nhiều bách tính nghèo quen rồi, một khi đó được khoản tiền lớn, sẽ có người mời hắn đi ăn chơi, còn không cần hắn trả tiền, cứ nói là cho nợ. Sau thời gian dài, hắn quen với cuộc sống phú quý đó, nhưng hắn chỉ có một căn nhà, lại không có kiến thức, dễ bị người ta lừa mất, dẫn tới tan nhà nát cửa."

"Năm năm không được mua bán thế chấp, nói cách khác bất kỳ khế ước nào ký kết trong vòng năm năm, quan phủ sẽ không tính, quan phủ bảo hộ họ từ căn bản trong vòng năm năm.”

"Năm năm sau cuộc sống bách tính hẳn là đã ổn định, tới lúc đó mới cho phép bán nhà đất, tổn hại với bách tính sẽ nhỏ hơn rất nhiều."

Lý Hiền ồ lên:" Thì ra là thế, quận công, nhà cho hộ di dời bố trí xong, nhà phía sau cũng vậy à?”

Vân Sơ lắc đầu:" Không, nhà sau này sẽ xây dựng tốt hơn, lớn hơn, hoa lệ hơn, một khi xây xong là lập tức có thể đem mua bán, nguyên tắc ai trả giá cao người đó được."

"Lần này nhà ở Hoàng Hậu lý do hoàng hậu bỏ tiền xây dựng, nhà cửa tiền kỳ lấy phú dân làm mục đích chính, nhà cửa về sau lấy kiếm tiền là mục đích quan trọng nhất."

"Vì thế hoàng hậu có thu hồi được vốn hay không, có lãi hay không là phải trông vào tình hình bán nhà ở thương nghiệp sau này."

Lý Hoằng nhìn mảnh đất trống mênh mông:" Nhiều thế này có bán được không?"

"Thần cũng rất lo, thời gian qua Trường An xây quá nhiều nhà, điện hạ cũng thấy rồi đấy, hai chợ Đông Tây đang mở rộng, hai bên Chu Tước đại nhai nhờ cầu vượt mà cửa hiệu bên đường không ngừng tăng lên. Mà phía thành nam không thiên về thương nghiệp..."

"Mẫu hậu có biết tình huống này không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Có thể là không biết, có điều vẻn vẹn bố trí cho nhiều bách tính thế này, hoàng hậu coi như thu hồi vốn rồi. Dù sao tiền trong tay hoàng hậu sớm muộn cũng cấp cho vạn dân mà."

Lý Hiền thấy Vân Sơ nói đúng, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, đó mới là chuyện quan trọng, nhìn vào cảnh bách tính cảm tạ ơn đức của hoàng hậu hôm nay thì hẳn là hoàng hậu thỏa mãn rồi.

Bận rộn tới tận buổi chiều, Vân Sơ hết sức vui vẻ chúc mừng huynh đệ Vũ thị một phen, còn mời hết quan viên lớn nhỏ tới dự lễ hôm nay tới nhà ăn huyện Vạn Niên uống rượu chúc mừng.

Đương nhiên do huynh đệ Vũ thị thanh toán, chứ Vân Sơ giờ có lòng chẳng có sức.

Mọi người đều thấy lạ lắm, Ung vương Hiền xưa nay cao ngạo có thèm tham gia loại hoạt động này đâu, chỉ thích thứ thanh đàm thi phú, qua lại toàn danh sĩ, văn nhân mặc khách. Nhất là sau khi hắn bị gấy răng thì càng không muốn xuất hiện trước đám đông nữa.

Hôm nay thế mà Vân Sơ vừa mời một cái, hắn vui vẻ đi theo, tức thì có không ít ánh mắt suy đoán chiếu vào bọn họ, chẳng lẽ quan hệ giữa Vân Sơ và thái tử đã có rạn nứt?

Đây là chuyện nghiêm trọng, không ai dám tùy tiện đánh giá hay bàn tán vội. Cơm nước nhà ăn huyện Vạn Niên hôm nay vô cùng phong phú, cá toàn con lớn nhất, gà vịt toàn loại béo nhất, cừu không có chút mùi hôi nào, ly ngưu tới từ Thao Châu tận hai con.

Lý Hiền kinh hãi nhìn con cá chép cực lớn dài tới ba thước đặt trên khay son:" Sao lại to như thế? Vậy có xa xỉ quá không?"

Vân Sơ hỏi lại:" Thứ cá lớn thế này, nếu chúng ta không mua, điện hạ cho rằng bách tính có ăn được không?”

Lý Hiền nhìn trù nương đưa từng món ăn lên cái bàn tròn cực lớn, ngẫm nghĩ hồi lâu mới hỏi:" Nghe quận công nói thì chẳng lẽ có đạo lý lợi dân trong này sao?"

Vân Sơ u oán nhìn Lý Hiền:" Từ sau khi sở giao dịch sụp đổ, người Trường An đã bước vào thời kỳ thắt lưng buộc bụng, người nghèo không dám tiêu tiền, người giàu cắt bớt phiêu pha không cần thiết, khiến gà vịt, cá, lợn, dê do bách tính nuôi không tiêu thụ được, giá cả mỗi lúc một đi xuống..."

Lý Hiền cúi đầu xuống không nói năng gì nữa, sau đó hắn ra sức ăn, tựa hồ hôm nay ăn ít hơn một miếng cũng là có lỗi với bách tính bị hắn hại thê thảm.

Tan tiệc Vân Sơ trước khi về nhà còn bảo trù nương chuẩn bị ba hộp thức ăn lớn, một hộp đưa cho Lý Thừa Tu ở Chiêu lăng, hai hộp bảo tạp dịch mang về nhà.

Dặn nếu người nhà hỏi thì bảo là hoàng hậu ban thưởng.

Hôm nay Vân Sơ ăn cũng rất nhiều, vác cái bụng to tướng trở về, về tới nhà nhìn mọi người thì ai cũng no căng không ăn được nữa. Chỉ có Vân Na xiên hai viên thịt chiên đang suy nghĩ xem có nên ăn nữa không?

Cho dù là nhà phú quý như Vân gia thì cũng không phải ngày nào cũng ăn uống xa xỉ thịt cá ê hề, nhất là thu nhập trong nhà bây giờ có hạn, còn cần Vân Na viện trợ, chuyện ăn uống cũng dè sẻn hơn.

Vân Sơ sờ bụng Vân Loan và Vân Quan Quan đều tròn như quả bóng, hài lòng gật đầu.

Đồ miễn phí thì phải ăn như thế mới đúng. Vân Cẩm cầm cái ấm nhỏ đựng nước sơn tra ngồi dựa bên cạnh Vân Sơ, gương mặt có vẻ ngần ngừ:" Ông già đó đồng ý dạy Quan Quan rồi, có điều thứ ông ấy dạy lại không giống với con."

Vân Sơ có thể hiểu được:" Phải thôi, ông già đó chứa đầy một bụng uất ức mà, không dạy ra được thứ họa hại thì sao chịu nhắm mắt."

"Ông ấy định dạy muội thành kẻ xấu sao? Vậy thì không được."

"Học vấn làm gì có tốt xấu, tốt xấu là ở lòng người. Ông già đó làm quan lớn cả đời, kiến thức uyên bác, thủ đoạn cũng hạng nhất, nếu không phải do tính cách quá cố chấp cổ hủ thì đã không tới đường này. Cha đoán chắc là dạy thủ đoạn quan trường cho Quan Quan.”

Vân Cẩm không nghĩ thế:" A gia, Quan Quan là nữ hài tử mà, làm quan sao được."

"Bản lĩnh quan trường đâu nhất định dùng để làm quan, đúng không?" Vân Sơ cười:

Vân Cẩm chẳng biết nghĩ gì ngây ra nhìn Vân Quan Quan đang kéo Vân Loan chạy khắp nơi, hai đứa bé này lúc đầu ghen ty với nhau suốt, gần đây do thường tập luyện chung nên dần thân thiết rồi.

Vân Sơ đưa tay ra vuốt nhẹ đôi mày của khuê nữ:" Được rồi, mấy chuyện này chưa cần con phải lo đâu, nếu ông ấy dạy những thứ không phù hợp cho Quan Quan, ta sẽ ngăn lại."

Vân Cẩm cười nhẹ "vâng" một tiếng, nhưng lông mày chẳng giãn ra là bao.

Vân Na chạy tới chen lấn ngồi phía bên kia Vân Sơ, khoe:" Ca, muội mua 20 gian cửa hiệu ở Chợ Đông, chuẩn bị chuyên môn bán đồ từ Tây Vực đấy."

"Nên thế." Đứa bé thì lo nghĩ quá nhiều, đứa lớn thì sống vô tâm, Vân Sơ dặn:" Nếu có người Tây Vực định mua cửa hiệu ở Trường An thì đừng cho họ mua ở nam thành nhé."

"Dễ thôi, muội bảo với mấy trưởng lão các bộ tộc là được rồi."

Ngu Tu Dung nghe trượng phu và tiểu cô tử nói chuyện nhưng không lên tiếng, đợi Vân Na dẫn đám trẻ con đi chơi hết, trong phòng chỉ còn hai người mới hỏi:" Có phải phu quân làm thế là muốn rút hết năng lực mua nhà của người Trường An không?"

Vân Sơ không giấu:" Tất nhiên rồi."

"Như thế nhà ở tại nam thành xây dựng lên bán cho ai?"

"Thế thì phải xem sức hiệu triệu của hoàng hậu rồi, nói không chừng có người tới mua."

Ngu Tu Dung tiếp xúc với Vũ Mị không ít, thực sự không muốn trượng phu có va chạm với hoàng hậu:” Nam thành lớn như vậy."

Vân Sơ ngắt lời:" Không sao, hoàng hậu có tiền, có thể lãng phí được."

Ngu Tu Dung không nói thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment