Q6 - Chương 225: Thỉ ân không cần báo đáp sao? (2)
Q6 - Chương 225: Thỉ ân không cần báo đáp sao? (2)Q6 - Chương 225: Thỉ ân không cần báo đáp sao? (2)
"Y đúng là quái nhân, người khác biết bên cạnh có mật điệp thì dè dặt từng chút một, thở mạnh cũng không dám, còn y lại mượn đó làm bậy. Đúng là khó lấy lẽ thường mà luận." Lý Trị cảm thán:" Như việc trẫm cứ nghĩ y không thích Ung vương Hiền, nhưng lần này Ung vương Hiền dâng tấu cho trẫm, kể chuyện về Vân Sơ, ngôn từ rất sùng bái."
Vũ Mị tủm tỉm cười:" Bệ hạ cảnh cáo Lý Hiền, nói không chừng phía trước có cái hố đang đợi hắn đấy, lúc đó đừng trách thiếp không nói trước."
"Không phải như nàng nghĩ đâu, ta biết nàng đang lo cái gì." Lý Trị xua tay:" Ung vương Hiền đem hết đầu đuôi câu chuyện của cho trẫm rồi, trãm rất tán thưởng miêu tả của Vân Sơ về thái tử. Y nói thái tử như mặt trời đang lên, khi chưa lên thì ấm áp dễ chịu, một khi bay cao thành mặt trời chói chang, có thể thiêu cháy tất cả."
"Lúc này nên tránh xa thái tử, nếu không sẽ bị nướng chín. Những lời này thấu suốt mà chân thành."
Vũ Mị nói thẳng:" Thi ân không cần báo đáp, loại đại gian đại ác."
Lý Trị nhìn chằm chằm Vũ Mi:" Vậy nàng nói sao về Tôn đạo trưởng, Huyền trang đại sư?"
"Bọn họ đều có mưu cầu của mình cả thôi, tuy không hẳn là cho bản thân, mà là cho hai nhà Phật Đạo song cũng không thể tính là chí công vô tư được ..." Vũ Mị rất nhạy bén, nàng phát hiện Lý Trị đang đợi mình nói gì đó, dừng lại hỏi:" Bệ hạ, trong thư Lý Hiền còn nói gì nữa?"
"Trong thư nói Ung vương Hiền có mặt ở hiện trường nhận chìa khóa của bách tính, tận tai nghe những lời tán dương, cảm tạ của bách tính với nàng. Ung vương Hiền tự mình kiểm nghiệm công trình, nói huynh đệ Vũ thị đích thực tận tâm tận lực, còn chuyên môn thỉnh công cho nàng."
Thần sắc Vũ Mị lạnh hẳn đi, cảm giác chút mỉa mai trong lời Lý Trị:" Còn nữa chứ?"
Lý Trị cười ha hả:" Ung vương Hiền trong tấu sớ nói, nàng có phong thái mẫu nghi thiên hạ, vì bách tính xây dựng nhà ở là đại ân đại đức, nhưng sau đó xây dựng nhà thương nghiệp thu lợi, có hiềm nghỉ tranh lợi với dân, tổn hại thanh danh của hoàng hậu, như vậy không nên."
"Thằng nhãi ranh thì hiểu cái gì ..." Cơn giận của Vũ Mị vừa mới bùng lên, đang định mắng Lý Hiền một trận, chợt nảy ra một ý nghĩ, bình tĩnh lại:" Vân Sơ đột nhiên thân cận với Lý Hiền, Lý Hiền trước nay chỉ thích thi văn, nói chuyện xa vời giờ lại chú ý mấy chuyện thương cổ này, chẳng lẽ y có mưu đồ thông qua Lý Hiền, đoạt thành quả của thân thiếp?"
Lý Trì hơi nhíu mày:" Hẳn là không tới mức, Vân Sơ tuy toan tính, nhưng làm việc cũng có rộng rãi thẳng thắn yêu ghét rõ ràng, hẳn là không hèn hạ như vậy."
Vũ MỊ càng nghĩ càng không yên tâm:” Không được, huynh đệ Vũ Tam Tư bị y đánh Sợ vỡ mật rồi, phải điêu chúng về, tránh chúng trúng phải gian kế của Vân Sơ."
"Nàng cẩn thận quá rồi."
" Cẩn thận vẫn hơn, công trình cải tạo nam thành giờ đã gắn với tên tuổi của thân thiếp rồi, không thể để xảy ra sai sót, lần này xin bệ hạ đứng ngoài xem."
Lý Trị không khuyên can, hắn khác với Vũ Mi, hắn nhiều lần tiếp xúc trực tiếp với Vân Sơ, không phải như Vũ Mị, đa phần qua lời người khác, cho nên bớt đi rất nhiều hiểu lầm không đáng có.
Con người của Vân Sơ, tín nhiệm y mười phần, y báo đáp lại trăm phần, tín nhiệm y năm phần, y báo đáp lại năm phần. Nếu không tin tưởng y, y cũng chẳng bận tâm tới mong muốn của ngươi.
Xưa nay Vân Sơ làm việc gì cũng theo đuổi viên mãn, ghét nhất là bỏ dở giữa chừng, nếu Vũ Mị rút huynh đệ Vũ thị về, tức là biểu thị không tin tưởng y nữa, thế mới thực sự là phiền phức.
Tất nhiên Lý Trị đời nào nói ra, hắn vui vẻ nhìn Vân Sơ và Vũ Mị xích mích, tự kiềm chế lẫn nhau, hai người này mà hòa thuận thì hắn mới mất ăn mất ngủ. Thế nên Lý Trị hào phóng phất tay:" Được, đây là chuyện của nàng, trẫm không xen vào."
Vũ Mịi thay Lý Trị đắp chăn cẩn thận, xoay người rời Thượng Dương Cung. Chòi nghỉ ở Đông cung, gió thổi lồng lộng, ruộng rau cách đó không xa xanh mươn mướt, ao nước bên cạnh ếch kêu không ngớt, Đông cung ở Lạc Dương không khác Trường An là bao, mang dáng vẻ điền viên thanh bình. Lúc này trước mặt Lý Hoằng đảo ra một củ khoai tây to như quả trứng gà. Đây là đợt thu hoạch khoai tây đầu tiên khi trồng vào mùa xuân.
Lý Hoằng đặt củ khoai tây xuống nói với Hứa Kính Tông nằm trên ghế tựa:" Thái phó tiền đồ của thứ này tốt lắm, lần đầu tiên trồng ngoài ruộng mà đã thay đổi hẳn rồi, nếu như tiếp tục cải tiến giống, nói không chừng sẽ thành bảo bối như Vân Sơ nói đấy."
Hứa Kính Tông chẳng chút quan tâm tới mấy thứ khoai tây gì đó, ho khan một tiếng rồi nói:" Nghe nói gần đây Vân Sơ qua lại mật thiết với Ung vương Hiền."
Lý Hoằng cười:" Ung vương Hiền lại chẳng phải là nghịch thần tặc tử, gần gũi với hắn thì có làm sao?"
"Vậy cách nói thái tử là mặt trời, điện hạ thấy sao?"
"Lời một phía."
"Lão phu lại thấy đó là lời gan ruột."
"Thái phó cũng muốn rời xa cô vương à?"
Hứa Kính Tông phát ra tràng cười khó nghe:" Lão phu đã già lắm rồi, thân thể yếu ớt, cần mặt trời chiếu lên người, cho nên thái tử tỏa ánh sáng càng cường thịnh, lão phu càng thấy ấm áp."
"Tiêu Tự Nghiệp rốt cuộc chết ở Ly Sơn, mạch đao của hắn vô cùng dữ dội, nghĩ cũng tiếc." Lý Hoằng bỏ qua chuyện liên quan tới Vân Sơ, tự mình nhận lấy canh thuốc do bộc phụ mang tới, thử một ngụm đưa cho Hứa Kính Tông:
Hứa Kính Tông nhăn mặt uống thuốc, thuốc rất đắng, nhưng không còn cách nào, tuổi của ông ta bây giờ, nửa mạng sống dựa vào thuốc duy trì:" Cái thứ chân đạp hai thuyền, đáng chất."
"Cô vương biết, phụ hoàng có thể khoan dung với loại người này, chỗ cô vương không thể khoan dung được." Lý Hoằng chỉ mang tâm lý tận dụng kẻ này thôi, chết rồi cũng chẳng đáng tiếc:" Trương Giản Chi chuyến này..." Hứa Kính Tông uống hết bát thuốc, cho viên đường phèn vào mồm, xua tay:" Điện hạ đừng can thiệp vào chuyện Trương Gian Chỉ."
"Nam hạ hay bắc thượng đều là vấn đề lớn, triều đình không thể duy trì nguồn lực cả hai bên, ắt ngả về một phía, như thế khó tránh được xung đột với phía Trường An, cô vương không hỏi tới sao được."