Q6 - Chương 226: Thỉ ân không cần báo đáp sao? (3)
Q6 - Chương 226: Thỉ ân không cần báo đáp sao? (3)Q6 - Chương 226: Thỉ ân không cần báo đáp sao? (3)
Hứa Kính Tông khép mắt lại tận hưởng vị ngọt đang làm xua đi cái đắng:" Thân ở ngọn núi nào thì hát loại khúc ca đó, sách lược nam hạ của Trương Giản Chi gây uy hiếp cho địa vị trung tâm của Trường An, phe lợi ích ở Trường An tất nhiên là phản đối."
" Có điều nếu nhìn từ lợi ích lâu dài, nam hạ hiển nhiên có lợi hơn hẳn. Phương bắc ngày càng khô hạn, có những nơi sáu năm trời không có một giọt nước, sông Tháp Lý Mộc dâng lũ mùa hè đã bốn năm chưa tới được phủ đô đốc Yên Kỳ, chứng tỏ lượng nước đang thiếu nghiêm trọng."
"Sông Tháp Mộc Lý không có lũ sẽ ảnh hưởng lớn tới nông canh hai bờ, nhiều ốc đảo sẽ biến mất."
"Khi lượng nước giảm, ốc đảo thảo nguyên sẽ bị bão cát lấn ớt, chuyện biến mất có diễn ra trong ngày một ngày hai. Khi đó Tây Vực ắt lần nữa nổ ra chiến loạn. Tất cả những chuyện này không vì bất kỳ ai mà thay đổi."
"Đồng thời lão phu cũng chú ý thấy những nơi phía bắc Doanh Châu, mùa xuân đang ngày một tới muộn hơn, thời gian Hắc Thủy đóng băng lâu hơn."
"Bất kể Tây Vực khô hạn hay Liêu Đông giá rét đều chứng minh một việc, phương bắc ngày càng không còn thích hợp cho người sinh sống nữa. Điện hạ nếu có nghi vấn, cứ sai người lấy ghi chép ở những vùng đó xem là sẽ phát hiện ra thôi."
"Thỏ khôn đào ba hang, nếu Đại Đường không tính sẵn đường lui vào lúc cường thịnh nhất, chẳng lẽ đợi tới khi lâm vào đường cùng mới di chuyển về phía nam sao?"
"Đó là lý do lão phu kiên định ủng hộ Trương Giản Chi nam hạ."
Lý Hoằng đi qua đi lại hắn không nghi ngờ những điều Hứa Kính Tông nói, có điều hắn cũng có băn khoăn của mình:" Đại Đường lùi về phương nam cầu đường lui, chẳng lẽ bộ tộc ở phía tây và phía bắc lại không biết lui về phương nam sao? Chúng ta lùi một bước, họ sẽ tiến thêm một bước, vậy thì rốt cuộc phải lui tới đâu mới là thích hợp?"
"Ai cũng chỉ nghĩ tới đường lui, có nghĩ tới kháng cự không?" Hứa Kính Tông già rồi, hiển nhiên chẳng có cái dũng khí đó:" Vậy là thái tử ủng hộ bắc thượng?"
Lý Hoằng bật cười:" Cô đâu phải trẻ con, cần gì lựa chọn, cô trưởng thành rồi, tất nhiên cả hai thứ đều muốn."
Hứa Kính Tông cười theo, chỉ là cười chốc lát, khóe mắt có giọt nước chảy ra, tay võ lên thân thể đang ngày một suy yếu, hận không thể trẻ hơn năm mươi năm.
Khi Vân Sơ lần nữa gặp lại Diêu Sủng, người thiếu niên luôn bừng bừng khí thế ấy trông có vẻ sa sút.
Ôn Nhu đi cùng thấy ánh mắt dò hỏi của Vân Sơ, hít hơi như đau răng nói:" Hổ gặp phải rùa, chẳng biết cắn chỗ nào."
Vân Sơ ngạc nhiên:" Không thể nào, hai huynh đệ đó đâu thông minh như thế."
"Hôm nay lão tử mới phát hiện, đôi khi bọn ngốc còn khó đối phó hơn người thông minh."
"Nói thử xem nào."
Ôn Nhu không đáp mà phất tay, giờ hắn có đệ tử làm thay rồi. Diêu Sủng thi lễ nói:" Huynh đệ Vũ thị hiện giờ làm bất kỳ việc gì cũng tuân thủ theo quy củ, mỗi việc làm đều quang minh chính đại, không có chút sơ hở nào, bọn họ nhân lúc nhà an cư giao hết, đa cấp cho thương cổ khoản tiền đầu tiên xây dựng nhà thương nghiệp."
"Không chỉ như thế, hai huynh đệ bọn họ còn đem giá nhà ở thương nghiệp hạ xuống gần ba thành, nhưng quy cách kiến trúc tương đồng với hai chợ Đông Tây, Chu Tước đại nhai. Thậm chí chỉ có hơn không kém."
"Chất lượng nhà an cư thì không cần phải nói nữa, thời gian qua người Trường An cứ rảnh rỗi là tới xem những căn nhà đã xây dựng xong, tiếng lành cứ thế lan xa. Một số người muốn mua còn chủ động hỏi thăm dân cư sống ở đó, nghe được toàn lời khen, không ai nói là không tốt."
"Chết người nhất là huynh đệ Vũ thị còn đem các loại hiệp ước với thương cổ công khai, đường đường chính chính nói với bách tính, bán nhà ở thương nghiệp, người ta chỉ thu về tiền vốn đã đem đầu tư nhà an cư. Còn nói sau khi số tiền này thu hồi về, sẽ tiếp tục dùng số tiền đó cải thiện nhà ở cho bách tính Trường An, Lạc Dương, được bách tính tán dương."
"Hiện giờ đã có rất nhiều người đặt trước nhà của huynh đệ họ rồi."
"Đệ tử muốn dùng vài thủ đoạn để phá hoại kế hoạch của bọn họ, nhưng nghĩ tới cô cô họ là hoàng hậu nên không dám làm, hơn nữa cũng không có một thương cổ nào dám vào hùa chơi xấu họ."
Vân Sơ nghe lời Diêu Sủng mà hai mắt muốn lồi cả ra, nhà người ta xây chất lượng cao, giá thành thấp, có hoàng hậu làm đảm bảo, vị trí cũng không tệ ... Đem so với huynh đệ người ta, mình chắc chắn là thứ bất lương tham lam rồi.
Nếu thực sự là như thế, mình còn đấu cái rắm gì nữa, trừ khi mình có thể khiến hai chợ Đông Tây, cùng với Chu Tước đại nhai phồn vinh vượt trội, như thế mới có thể xóa bỏ bất mãn của bách tính với giá nhà cao.
Vấn đề là sở giao dịch cho tới bây giờ vẫn dở sống dở chết thì thương nghiệp làm sao mà phồn vinh được, dù có đem thủ đoạn che mắt ra thì cũng hữu hiệu nhất thời, nhưng sau đó danh tiếng bao năm mình gây dựng sẽ sụp đổ, nói không chừng còn bị người Trường An chửi mắng sau lưng.
Ôn Nhu nghiến răng:" Nếu hai tên khốn đó có chút lòng tham, muốn lợi dụng công trình cải tạo kiếm khoản tiền lớn cho hoàng hậu, vậy ta có cách khiến bọn chúng lỗ tới kiếp sau cũng không có quần mà mặc."
"Hiện giờ thì khác rồi, bọn chúng mang tâm lý không cầu có công, chỉ mong không có tội, làm việc cẩn thận từng ly từng tí, ta chẳng thể làm gì được chúng."
"Vân Sơ, tại ngươi hết, ngươi đánh bọn chúng ta tay, khiến bọn chúng sợ vỡ mật, nên mới không dám có chút sai lầm nào như thế, tất cả chuyện này là tại ngươi."
Vân Sơ cười méo xẹo, còn nói được gì nữa đây? Đúng là tự gây nghiệt, không thể sống mà.
Ôn Nhu xúi bẩy: "Hay là ngươi hạ lệnh đem hố phấn, xương tưởng, xưởng da, tất cả những thứ có mùi vận chuyển tới nam thành, thế chúng ta còn có cơ hội."
Vân Sơ nghe vậy rùng mình:" Ngươi có tin ta mà làm thế hoàng hậu sẽ chạy từ Lạc Dương tới Trường An, lột sạch y phục của ta treo lên Thiên Xu thị chúng không?”
"Còn đem tất cả thứ có mùi đổ vào nhà ta, dù bệ hạ, thái tử cũng không cứu nổi không? Đấn lúc đó cả bách tính cũng chỉ mặt chúng ta mà chửi."
"Hiện giờ bọn chúng đang được dư luận, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn này, ngươi che đậy tốt cỡ nào cũng ích gì, trên đời không thiếu người thông minh, họ chẳng cần bằng chứng cũng có thể suy ra chúng ta làm, khi đó tin đồn đầy trời, ngươi muốn giải thích cũng không được."
Đa mưu túc trí như Ôn Nhu, vậy mà gặp phải hai tên ngốc bó tay hết cách:" Ta chịu rồi."
Diêu Sủng nhìn Ôn Nhu hận thầm:" Sư phụ, người giao cho đệ tử một nhiệm vụ không thể hoàn thành."
Nhìn đôi sư đồ giận dỗi nhau, Vân Sơ dần trấn định lại:" Hiện không có cơ hội, không có nghĩa sau này không có cơ hội. Phải bình tĩnh, đợi đối phương phạm sai lầm, hai tên đó là thứ tiểu nhân ngu xuẩn, chỉ cần chúng ta tỏ ra yếu thế, hạ mình xuống, bọn chúng sẽ đắc ý, như thế cơ hội cho chúng ta sẽ tới."
Ôn Nhu chán nản gật đầu:" Giờ chỉ còn cách đó."
(*) Lần này tui theo phe huynh đệ Vũ thị :D