Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1457 - Q6 - Chương 227: Ở Hiền Gặp Lành.

Q6 - Chương 227: Ở hiền gặp lành. Q6 - Chương 227: Ở hiền gặp lành.Q6 - Chương 227: Ở hiền gặp lành.

Trong mắt Vân Sơ, Ôn Nhu thì huynh đệ Vũ thị không khác gì con sâu cái kiến, bọn họ trí tuệ vượt trội, muốn chơi đùa kiểu gì cũng được, không cần lo bị cắn trả.

Không thể ngờ được một ngày hai huynh đệ này chẳng cần làm bất kỳ điều gì cũng có thể đẩy hai người họ vào đường cùng.

Cứ tưởng tượng khi hai huynh đệ họ hoàn thành công trình cải tạo nam thanh, toàn bộ căn hộ thương nghiệp giao tới tay người mua xem, tới khi đó chắc chắn người ta không thể không nhìn lại công trình cải tạo hai huyện Trường An, Vạn Niên làm trước kia, họ nhận ra Vân Sơ và Ôn Nhu thu có được siêu lợi nhuận thế nào.

Tất nhiên hai bên mua bán sòng phằng, chẳng có gì để kêu cả hay khiếu nại, nhưng vê mặt danh tiếng, chắc chắn sẽ bọn họ tổn hại nặng nề.

Người ta sẽ liệt bọn họ vào đám thương nhân bất lương chứ không còn là quan viên một lòng vì Trường An nữa, trước thanh danh cao bao nhiêu thì khi đó càng thê thảm bấy nhiêu.

Nói nghiêm trọng mộ chút, bọn họ không còn chỗ đứng ở Trường An nữa.

Không ai có thể ngờ tới chuyện này.

Khi Vân Sơ và Ôn Nhu chuẩn bị pha quán quán trả để xoa dịu bớt bớt căng thẳng trong lòng, chợt từ phía quan giải huynh đệ Vũ thị, truyên ra tiếng gào thét như phát cuồng.

"Vì sao? Vì sao -'

Tiếng hét chẳng những chất chứa đầy phẫn nộ, còn ẩn hạm ủy khuất vô hạn.

Diêu Sủng nhanh nhẹn mở cửa quan giải ra, tiện nghe rõ hơn chỗ huynh đệ Vũ thị đã xảy ra chuyện gì?

"Các ngươi đều là hạng tiểu nhân vô sỉ, tất cả đều là thứ tiểu nhân, bọn ta làm hết những chuyện vất vả, các ngươi liền tới hái đào chứ gì? Ta muốn gặp hoàng hậu, ta muốn gặp hoàng hậu..." Tiếng gầm tràn ngập căm phẫn của Vũ Thừa Tự từ trong phòng truyền ra, xem ra bọn chúng bị người ta thay thế rồi.

Tin tức quan trọng không cần nhiều, đôi khi chỉ một câu là được.

Ôn Nhu đứng bật dậy, chỉnh lại áo bào, chỉ trong thoáng chốc vẻ mặt từ u ám khôi phục lại sự ung dung điềm đạm nói với Diêu Sủng:" Tiếp tục kế hoạch đi."

Diêu Sủng thi lễ vội vàng đi ngay, cơ hội ngàn năm có một, không tận dụng thì có lỗi quá rồi.

Vân Sơ cũng đỡ một bên ngực ngồi xuống, suýt chết, lão tử đúng là ở hiền gặp lành mà.

Bên ngoài kia huynh đệ Vũ thị vẫn kêu như heo bị chọc tiết, lẫn trong đó còn có tiếng đập phá đồ đạc, nhưng lúc này đây Ôn Nhu nghe vào tai lại như tiên tâm, lòng đầy cảm xúc nói:" Huynh đệ Vũ thị lần này bị oan, e là chỉ có Liêm Pha trước trận Trường Bình mới có thể sánh được. Rốt cuộc hoàng hậu nghĩ cái gì vậy?"

"Cũng khó mà trách hoàng hậu, huynh đệ bọn chúng được trao quá nhiều ưu ái, có cô cô là hoàng hậu chống lưng, có tiền bạc dư dả, vậy mà áp dụng sách lược chỉ thủ không công, ai chẳng cho rằng chúng sợ ta rồi." Vân Sơ cười méo xẹo:

"Giờ ta hiểu vì sao ngươi đánh huynh đệ Vũ thị rồi."

"Ngươi đánh giá ta quá cao, chẳng qua ta nhìn chúng ngứa mắt nên đánh thôi, chuyện người ta hẳn nghĩ chúng bị ta đánh sợ vỡ mật rồi nên mới áp dụng sách lược kém cỏi như thế nên thay người là hoàn toàn do may mắn."

"Đánh giá cao cái gì? Ta không nói chuyện đó." Ôn Nhu bĩu môi:" Ngươi mấy lần tính kế bọn chúng, đều bị bọn chúng vô tình thoát được, cho nên ngươi mới thẹn quá hóa giận mà đánh người chứ gì?"

Vân Sơ không rõ có phải bị nói trúng tim đen rồi hay không mà mặt đỏ lên, sờ mũi nói:" Đi an ủi huynh đệ bọn chúng một chút đi."

Chuyện này Ôn Nhu thấy rất nên làm, có thể dồn huynh đệ bọn họ suýt vào đường cùng như vậy là lần đầu tiên, cả hoàng đế cũng chưa chắc đã làm được đâu. Hai người tới quan giải của huynh đệ Vũ thị thì bọn họ đã ngừng gào thét đập phá, đang thất thần ngồi đó nhìn bộc nhân thu dọn đồ đạc.

Một quan viên hồng bào chắp tay sau lưng đứng bên cạnh huynh đệ Vũ thị, nhưng không nhìn huynh đệ bọn họ mà nhìn chằm chằm vào một đám đại tượng từ Lạc Dương tới, mặt mày ai nấy cũng như chết cha chết mẹ.

Người này còn khá trẻ, tuổi trên 30, mang vẻ gầy gò yếu ớt thường thấy của thư sinh, râu tóc chỉnh chu, mặt mày kiêu ngạo.

Vân Sơ đi vào nhưng lờ quan viên hồng bào đó đi, chắp tay với Vũ Thừa Tự:" Mọi chuyện đang tốt sao lại thu dọn hành trang thế?"

Vũ Thừa Tự nén giận nói:" Có người cho rằng huynh đệ bọn ta là thứ vô dụng, không thể dùng vào việc lớn, cho nên muốn thay thế."

Vân Sơ cau mày:" Thay tướng lúc thuận buồm xuôi gió sao?"

Vũ Tam Tư nghiến răng ken két:" Đào đã chín rồi, người ta tất nhiên là có người tới hái."

"Đào còn non lắm, bây giờ đã hái vẫn còn quá sớm." Vân Sơ tuy nhẹ người, thật tình mà nói cũng tiếc cho hai huynh đệ này, chưa nói cái khác, công sức bọn họ bỏ ra vì công trình cải tạo thành nam, bất kể vì lý do gì cũng là một ân tình với bách tính nơi này:" Còn nhớ quan giải này là do bản quan cho huynh đệ các ngươi mượn."

Vũ Thừa Tự lẩm bẩm:" Đúng thế."

Vân Sơ cười:" Ta là chủ nhà còn chưa đuổi khách đi, vội vàng vậy làm gì?"

Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư ngẩn ra, sau đó đứng dậy chỉnh đốn trang phục xộc xệch, nói một câu "thất lễ" với Vân Sơ, sau đó bảo bộc nhân:" Trước tiên đừng vội thu dọn, đợi bọn ta uống trà với quân hầu rồi hãng hay, lần này từ biệt, chưa biết bao giờ mới gặp lại."

Từ lúc Vân Sơ và Ôn Nhu bước vào quan giải, vị quan viên hồng bào kia muốn bắt chuyện với hai người họ, nhưng họ chỉ nói chuyện với huynh đệ Vũ thị, hắn ta không tiện tham dự vào. Thấy huynh đệ Vũ thị không dọn đồ chuẩn bị đi nữa, trầm giọng nói:" Hoàng hậu lệnh cho các ngươi lập tức về Lạc Dương." Vân Sơ nhíu mày nhìn Vũ Thừa Tự.

Vũ Thừa Tự giải thích:" Bắc Môn học sĩ Ngụy Nguyên Khánh."

Ôn Nhu à một tiếng:" Nghe nói Lạc Dương có câu đồng ca, Bắc Môn học sĩ nhiều như chó, không ngờ ở Trường An cũng có thể gặp."

Ngụy Nguyên Khánh mặt tối sầm, mắng trả:" Sớm nghe nói Ôn Nhu ngươi là con chó ôn nhu của Vân Sơ, nay chủ chưa kêu, chó môn hạ đã sủa bậy rồi đấy à?"

Vừa nghe Ngụy Nguyên Khánh nói như thế huynh đệ Vũ thị đang đứng giữa hắn và Vân Sơ kinh hồn bạt via nhảy ngược ra phía sau.

Quả nhiên trong phòng như nổi cuồng phong, khi huynh đệ bọn họ vừa tung người nhảy ra sau đã nhìn thấy chân trái Vân Sơ xoay ngược ra sau, tiếp ngay đó chân phải y như gióc lốc quét vào mặt Ngụy Nguyên Khánh.

Cú đá đó lực đạo kinh người, Ngụy Nguyên Khánh vừa mới kịp mở miệng chưa kịp mắng ra chữ "ngươi ...' Thì người đã bay vèo ra khỏi quan giải, thân thể như bao tải rách va xuống sàn đá.

Răng trừ miệng Ngụy Nguyên Khánh rơi lả tả, máu me nhoe nhoét.
Bình Luận (0)
Comment