Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1458 - Q6 - Chương 228: Áp Lực Tạo Kim Cương.

Q6 - Chương 228: Áp lực tạo kim cương. Q6 - Chương 228: Áp lực tạo kim cương.Q6 - Chương 228: Áp lực tạo kim cương.

Ôn Nhu vừa rồi nói lời khó nghe là để thăm dò, không ngờ mới nói một câu đối phương đã không nhịn được đáp trả ngay như vậy, chứng tỏ tên Ngụy Nguyên Khánh này là kẻ tâm thường thôi. Cứ nghĩ hoàng hậu sẽ phái một nhân vật lợi hại tới cơ, thế này thì Ôn Nhu yên tâm rồi.

Qua đó cũng thể thấy vừa rồi huynh đệ Vũ thị quả thực gây sức ép lớn thế nào tới bọn họ, nếu không với phong cách quý công tử của Ôn Nhu sẽ không gây sự kiểu này.

Nhìn thảm cảnh của Ngụy Nguyên Khánh, hắn thở dài :" Sớm nghe Bắc Môn học sĩ ưa thanh đàm, nhiều hạng miệng lưới bén nhọn, hôm nay gặp, quả nhiên là thế."

Ngụy Nguyên Khánh phun ra một ngụm máu, tay run run chỉ Vân Sơ:" Ngươi dám đánh mệnh quan triều đình à?"

Huynh đệ vũ thị thương hại, ngươi chưa được nghe y đe dọa đánh cả vương gia trước mặt người khác rồi, đánh quan viên đã là cái gì.

Khi mọi người cứ nghĩ Vân Sơ sẽ tiếp tục đánh người thì y lại quay đi ra lệnh cho đám nha dịch:" Nha môn huyện Vạn Niên là nơi làm việc, không phải chỗ lớn tiếng làm ồn, người đâu, ném hắn ra ngoài."

Nói xong Vân Sơ mời huynh đệ Vũ thị sang bên bàn uống trà, còn về phần Ngụy Nguyên Khánh đang chửi bới không ngừng thì bị một đám nha dịch kéo đi thì chẳng bận tâm.

Vũ Thừa Tự chủ động rót trà cho Vân Sơ, Ôn Nhu:" Huynh trưởng của hắn là ngự sử Ngụy Nguyên Trong, rất được hoàng hậu coi trọng."

Vân Sơ xua tay:" Không hề gì, ngược lại huynh đệ các ngươi sao lại làm phật lòng hoàng hậu, giờ công lớn sắp tới tay mà lại bị gọi về, thật không đáng."

"Người khác không biết chứ sao bản quan không biết cho được, huynh đệ các ngươi vì công trình cải tạo nam thành mà mang bệnh làm việc, thực sự là đổ cả mồ hôi mà máu vào đó rồi."

Vũ Thừa Tự có vẻ đã cam chịu:" Có khác gì đâu, vốn hết thảy thứ bọn ta có được tới từ hoàng hậu, hoàng hậu bảo sao nghe vậy thôi ... Không nói chuyện này phiền lòng này nữa, huynh đệ bọn ta ở Trường An nhờ quân hầu chiếu cố mà thoát đại nạn, đa tạ quân hầu."

"Thuận tay mà làm thôi, không biết các ngươi về Lạc Dương đã có an bài hay dự kiến làm gì chưa?"

Vũ Thừa Tự chỉ cười không nói, Vũ Tam Tư lại hết sức thẳng thắn:" Ta và huynh trưởng muốn học cách cải tạo nam thành, áp dụng ở Lạc Dương, quân hầu thấy sao?"

Vân Sơ võ tay tán thành:" Hai huynh đệ các ngươi đã có kinh nghiệm ở chuyện này, tiếp tục theo đuổi thành bản lĩnh cũng tốt, nếu thế xây nhà xong, nhớ để lại cho ta một tòa đại trạch."

Vũ Tam Tư hào sảng vô ngực:" Tất nhiên rồi."

Hai bên quan hệ bạn chẳng ra bạn, thù chẳng ra thù, ít nhất ở thời khắc chia tay này xem như hòa hợp, chỉ nói chuyện vui không nói chuyện buồn. Sau ba lần nước, trà cũng đã nhạt, Vân Sơ và Ôn Nhu cùng chúc huynh đệ họ ngày sau thuận buồm xuôi gió.

Đợi khi tất cả đều đã thu dọn xong, Vũ Tam Tư nhìn lại công giải mình sớm hôm vất vả mấy tháng trời, cảm xúc ngổn ngang. Đây là lần đầu tiên huynh đệ họ thực sự làm việc gì đó, làm ra thành tựu, không khỏi sinh tình cảm. Bọn họ ngày ngày chạy ra công trường, nhìn từng ngôi nhà xây dựng lên, có thể nói từng viên gạch viên ngói chứa đựng tâm huyết của họ, đang bừng bừng dã tâm để lại dấu ấn của mình ở Trường An, khiến tất cả phải nhìn với ánh mắt khác thì ...

Vũ Tam Tư nghiến răng ken két:" Huynh trưởng, chúng ta cứ thế mà đi sao?"

Vũ Thừa Tự thản nhiên nói:" Được một vạn sáu nghìn quan, đệ còn muốn gì nữa?"

"Một vạn sáu nghìn quan?" Vũ Tam Tư ngẩn người, sau đó nói:" Đó chẳng phải là tiền đặt cọc mua nhà của thương cổ Lạc Dương sao?"

Vũ Thừa Tự khit mũi:" Rõ ràng là tiền của bọn ta mà."

Vũ Tam Tư chạy ra đóng vội cửa lại mới thì thâm nói:" Hoàng hậu mà biết..." Vũ Thừa Tự lạnh lùng nói:" Hoàng hậu không biết được, Trường An có cách ghi chép sổ sách cực kỳ phức tạp, đã thế ta còn vắt óc để hợp thức hóa khoản tiền này vào trong sổ sách."

"Ta làm như thế vốn dĩ đề phòng đám Vân Sơ nhảy vào chiếm đoạt công lao của chúng ta, cho nên ta gài cái bẫy này. Hiện nó mới chỉ nằm trên số sách thôi, nhưng cùng với việc công trình được triển khai, do thiếu tiền, các phần phối hợp không khớp nữa, đến độ vênh tiến độ các phần quá lớn, ai cũng sẽ thấy vấn đề."

"Đến lúc đó số tiền này sẽ trở thành vấn đề đủ khiến nhân vật lớn phải mất mạng."

" Nói như thế, ai cướp của huynh đệ chúng ta, kẻ đó gặp họa." Vũ Tam Tư ngỡ ngàng nhìn người huynh trưởng mà hắn luôn cho rằng hơi quá thật thà này, khâm phục vô cùng:

Thực ra không còn cách nào, sức ép Vân Sơ gây ra cho huynh đệ bọn họ quá lớn, chơi với tên điên đó, sơ xảy một chút là mất mạng, thế nên mới trưởng thành vượt bậc.

Đó là điều mà chính bản thân bọn họ còn chưa nhận ra.

Vũ Thừa Tự khẽ gật đầu:" Đúng thế, tên Ngụy Nguyên Khánh đó chết chắc rồi."

Vũ Tam Tư cười khùng khục ghê rợn:” Tên Ngụy Nguyên Khánh này cũng là thứ ăn hại, tiếp nhận một công trình lớn như thế, vậy mà chẳng kiểm tra sổ sách trước, còn đòi chúng ta phải rời Trường An ngay. Tự tìm đường chết mà không biết."

"Nếu hắn không có thời gian lăn lộn ở công trường như chúng ta, xem sổ sách cũng khác gì vịt nghe sấm, ha ha ha.

"Khặc khặc khặc...'

Hai huynh đệ hết sức nghe lời, ngay trong ngày hôm đó mang theo hai bàn tay trắng rời Trường An, vài người biết tin đi tiễn chân, tiếc nuối không thôi, có thể nói sau quân hầu lần đầu tiên mới xuất hiện quan viên tốt, một lòng vì Trường An như vậy.

Còn về phần Ngụy Nguyên Khánh gửi cáo trạng khẩn cấp cho hoàng hậu, nói Vân Sơ đánh hắn gãy bốn cái răng.

Câu trả lời của hoàng hậu rất thô bạo, lệnh Ngụy Nguyên Khánh nhanh chóng bắt tay vào công việc, không được phép chậm kế hoạch, đồng thời phạt bổng lộc của Vân Sơ ba năm, phải lắp cho Ngụy Nguyên Khánh một bộ răng giả.

Phạt bổng lộc à?

Vân Sơ thì làm gì có bổng lộc mà phạt, tính ra thì y mười năm chưa có bổng lộc, còn đợi bao năm nữa mới được nhận bổng lộc chính y cũng chẳng rõ, thế nên Vũ Mị đưa ra sự trừng phạt này chứng tỏ nàng chẳng bận tâm. Về phần lắp răng giả thì Vân Sơ chẳng bận tâm, y đã có một cái xưởng răng thép nho nhỏ rồi, tới khi đó phái người đi lắp cho Ngụy Nguyên Khánh một bộ là được.
Bình Luận (0)
Comment