Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1460 - Q6 - Chương 230: Lời Nói Dối. (2)

Q6 - Chương 230: Lời nói dối. (2) Q6 - Chương 230: Lời nói dối. (2)Q6 - Chương 230: Lời nói dối. (2)

Lý Hiền đi quanh sân, cái học phủ này rất đơn giản, chỉ có một bức tường, một cái sân và mấy dãy nhà thôi, sân thì chỉ có một cái chum lớn chứa nước mưa, còn là sân đất, chẳng lát gạch đá gì, nhưng hắn nhìn ra sự không tâm thường nơi này:" Có bao nhiêu học tử?"

Vân Sơ giơ ba ngón tay.

"Ba nghìn sao?" Lý Hiền thấy hơi thở của mình mạnh lên rõ rệt:

Vân Sơ tự hào nói:" Trường này tên gọi là Trường xưởng dệt số một, xưởng dệt số hai cũng có trường học thế này, ngoài ra xưởng dệt lớn thuộc về Bách ky ti cũng có trường học, bọn họ muốn chiêu nạp nhân thủ từ đó."

Vậy chẳng hóa có cả vạn người đọc sách à? Lý Hiền chóng mặt, hắn bỗng dưng phát hiện có một Trường An khác hẳn những gì hắn biết:" Chỉ dựa vào những nữ công nhân kia mà duy trì được bốn tòa học phủ sao?"

Vân Sơ nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của hắn:" Tất nhiên là không thể nào, mới đầu khi chỉ có chừng trăm học sinh, vài ba vị tiên sinh thì những nữ công nhân còn có thể bỏ tiền ra duy trì trường học. Bây giờ thì khác, mỗi năm hai huyện Trường An, Vạn Niên cấp bốn trường học này sáu nghìn quan, sơn trưởng các trường đều là quan bát phẩm của Đại Đường."

Lý Hiền im lặng rất lâu mới nói:" Quân hầu mời ta tới đây với mục đích gì?"

Vân Sơ thở dài:" Từ khi sở giao dịch..."

Vừa nghe Vân Sơ nói tới sở giao dịch, Lý Hiền không khác gì mèo bị dẫm phải đuổi, rối rít xua tay:" Quân hầu chỉ cần nói cô vương phải làm gì là được."

Vân Sơ đưa tay mời:" Chúng ta về huyện nha rồi nói."

Lý Thiền thấp tha thấp thỏm đi theo sau Vân Sơ về tới nha môn huyện Vạn Niên, đến một gian phòng trông không, điều lạ là nơi này mặt đất mấp mô, lại còn phủ tấm vải cực lớn. Đợi tiểu lại cẩn thận lấy tấm vải ra, Lý Hiền tức thì trố mắt, vì hắn nhìn thấy Hoàng Hà, cùng với rặng núi, cánh rừng, thành thị, quan ải hai bên bờ.

Nhìn kỹ lại lần nữa, Lý Hiền khẳng định, đúng là Hoàng Hà, chính xác hơn là một đoạn từ Kim Thành Lan Châu tới Phong Lăng Độ.

"Quân, quân hầu ngài ngài định làm gì ..." Hai hàm săng sắt vừa mới lắp xong của Lý Hiền va vào nhau cồm cộp, mặt thì tái me tái mét:" Cô, cô vương là đô đô đốc Ung Châu, nhưng trong tay không binh không tốt, muốn mưu phản cũng không thành thành..."

Vân Sư tỏ vẻ không hiểu:" Điện hạ, đây là kế hoạch vành đai Hoàng Hà, thu nạp tài phú phương bắc, nâng cao uy danh cho Trường An. Chuyện này đã đem lên triều thảo luận, liên quan gì tới mưu phản chứ?"

"Thảo luận trên triều? À, trên triều hiện đang tranh cãi không ngừng về sách lược bắc thượng hay nam hạ ..." Lý Hiền thở phào, sau khi hiểu ra thì người không run nữa, còn hứng thú quan sát sa bàn lớn này:

Đợi khi Vân Sơ giải thích toàn bộ công trình vanh đai Hoàng Hà, Lý Hiền nhìn Vân Sơ bình tĩnh hơn nhiều:" Cô vương luôn cho rằng quân hầu là người của thái tử, thái tử có vẻ ngả về nam hạ, vậy mà quân hầu lại muốn bắc thượng."

Vân Sơ khó chịu nói:" Thần là người của Đại Đường, bệ hạ và thái tử là quân, thần là thần tử, như thế nói thần là người của thái tử cũng không sai. Nhưng nếu ý điện hạ, thần làm việc vì lợi ích của thái tử thì sai rồi. Ở chuyện lớn có thể ảnh hưởng tới vinh nhục trăm năm của Đại Đường, điện hạ còn có cái nhìn hẹp hòi như vậy, không phải là thái độ của người làm việc."

Lý Hiền chẳng động lòng:" Quân hầu làm thế là đang nuôi dưỡng dã tâm đoạt ngôi của cô vương."

"Dã tâm của điện hạ chỉ khiến bản thân thêm thê thảm mà thôi, không ích gì đâu."

"Ngươi dám xem thường bản vương à?”"

Vân Sơ nổi nóng:" Vốn là như thế, có gì mà không nói được, với vị thế điện hạ ngày nay, bất kỳ kẻ nào nhòm ngõ cái ghế thái tử là chết chắc. Thần cứ nghĩ điện hạ sớm từ bỏ dã tâm này rồi, sao còn nhớ mãi thế?"

Lý Hiền mặt lúc đỏ lúc trắng:" Thế ngươi còn kéo ta tới đây làm gì?"

"Vì ngài là Ung vương, trong kế hoạch Vành đai Hoàng Hà, một nửa nằm dưới sự quản lý của điện hạ, không gọi điện hạ tới thì gọi ai?"

"Cái này cũng không làm, cái kia cũng không làm, rốt cuộc điện hạ muốn làm gì, hay là muốn ăn không ngồi rồi chờ chết như Kỷ vương Thận, Tào vương Minh?"

Vân Sơ mặt mày âm u, toàn thân tỏa ra khí tức như ngọn núi băng lớn, bàn tay bóp lại kêu răng rắc, tựa hồ bất kể lúc nào cũng có thể tung ra cú đấm chết người vào thân thể yếu ớt của Lý Hiền.

Người giết nhiêu chó, chó sợ hắn.

Người giết nhiều người, người phải sợ hắn.

Càng không nói loại người vượt qua núi xương biển máu như Vân Sơ, y nổi giận, trong mắt Lý Hiền không khác gì ác quỷ.

Có điều Lý Hiền sinh ra với huyết mạch hoàng gia, tự tôn của hắn cực cao, cố gắng khống chế thân thể, tuy sợ, nhưng người không run mà nhìn chằm chằm Vân Sơ:" Ngươi không uy hiếp được cô vương đâu."

"Làm việc nhỏ thì liều mình, làm việc lớn thì tiếc thân." Vân Sơ thất vọng ngồi xuống:" Kẻ nào cũng chỉ muốn trốn tránh, không ai muốn kháng cự cả, thật làm người ta chán nản."

Lý Hiền thấy khí thế Vân Sơ suy giảm, khí thế phượng tử long tôn của hắn dâng lên, kiêu ngạo nói:" Nếu có ngoại địch tới xâm phạm, cô vương đơn thương độc mã cũng dám nghênh địch."

"Nói miệng mà thôi...

Vân Sơ từng đọc luận điểm bốn lần tiểu băng hà của nhà địa chất và khí tượng Trúc Khả Trinh.

Trúc Khả Trinh cho rằng, từ thời Thương tới Tây Chu là kỳ tiểu băng hà đầu tiên, từ Hán mạt tới Tây Tấn là kỳ tiểu băng hà thứ hai, Đường mạt tới năm đầu Bắc Tông là kỳ tiểu băng hà thứ hai, lần thứ tư có tên riêng Kỳ tiểu băng hà Minh triều.

Trung Quốc bao đời đều là xã hội nông nghiệp tự túc, biến đổi khí hậu ảnh hưởng trực tiếp tới dân sinh, khi người cầm quyền không thể giải quyết được vấn đề cơm áo của bách tính, bách tính tất nhiên sẽ tự tìm cách sinh tồn.

Kết quả chiến tranh nổ ra, nhân khẩu sụt giảm, dẫn tới thay triều đổi đại.

Đám Hứa Kính Tông biết khí hậu biến hóa chính là vì Vân Sơ ngầm cho người lan truyền tin tức này.

Theo Vân Sơ biết lúc này cách thời tiểu băng hà còn xa.

Thiên Sơn cũng có thời kỳ khô hạn và đồi dào, khi Thiên Sơn khô hạn, nước sông Tháp Lý Mộc giảm xuống, khi dồi dào thì nước sông tăng lên. Nếu đám Hứa Kính Tông kéo dài tuyến thời gian ra để so sánh sẽ hiểu ngay, tin tức khí tượng ông ta nắm bắt được còn chưa đủ nói lên tiểu băng hà sắp tới.

Bất kể là Tây Vực hay Liêu Đông đều là đất đai Đại Đường mới có được, ghi chép của quan phủ chỉ có mười mấy năm, chưa đủ chứng cứ khoa học để luận chứng vấn đề lớn.

Sử sách Đại Đường ghi chép khí tượng thời Thương Chu gần như huyền ảo, nhưng ghi chép cuối thời Đông Hán thì nhiều lắm, chỉ cần là người thích vùi đầu vào đống giấy tìm kiếm, nhất định tìm thấy rất nhiều, còn rất đáng sợ.

Người Trung Quốc xưa nay nói hay một chút thì gọi là tính sâu nghĩ xa, nói không hay thì là lo lắng không đâu, lão nông được mùa có thêm vài đấu lương thực là lập tức tích trữ, chuẩn bị đối phó với thiên tai còn chưa thấy đâu, gọi đó là chuẩn bị sẵn không lo tai họa.

Cho nên người càng có học vấn cao thâm, càng thích suy nghĩ thì càng bị lý luận tiểu băng hà Vân Sơ tung ra làm sợ chết khiếp.

Vân Sơ sở dĩ tung ra lý luận này dọa người ta là vì tuân theo tư tưởng Nho gia - Nếu trong nước không có đại thần kiên trì giữ phép tắc và người hiền giúp vua, lại không có ai lo bị địch quốc nước ngoài xâm phạm, một quốc gia như thế thì sẽ bị diệt vong.

Ở thượng tầng Đại Đường, lời của Mạnh Tử rất có thị trường. Hiện giờ Đại Đường chính là lúc trong nước không có hiền thần, bên ngoài không có ngoại địch, lúc này không gây chút áp lực, chủ yếu là áp lực lên hoàng đế, có khi hắn sẽ lên trời thật.

Hoàng đế, hoàng hậu đã xưng Thiên Hoàng, Thiên Hậu rồi, thêm vài năm nữa, Lý Trị buôn chán tới cực độ bày ra trò khác thì sao?

Nên phải có một kẻ địch hắn không khống chế được xuất hiện, để hắn phải lo lắng.

Không có địch thì phải chế tạo ra kẻ địch, phải làm người Đại Đường giữ gìn đoàn kết, cẩn thận, khiêm tổn đối diện với tân thế giới.

Vân Sơ thấy mình không nói dối, tiểu băng hà sớm muộn cũng tới.

Quả nhiên Lý Hiền nghe tới lý luận tiểu băng hà do Vân Sơ tung ra, sắc mặt trắng bệch, hắn khác với Lý Hoằng, hắn là người đọc sách chân chính.

Ngay lập tức hắn liên tưởng tới thảm hỏa cuối thời Đông Hán, đầu óc hắn tự động xuất hiện thêm nhiều minh chứng liên quan tới sự xuất hiện của tiểu băng hà.

Giọng hắn run lên:" Đây là trời phạt sao? Khi nào sẽ tới?"

Vân Sơ thở dài:" Không ai biết, có lẽ là ngày mai, mười năm sau, hoặc trăm năm sau, dù sao thì triệu chứng đã xuất hiện rồi."

Lý Hiền đứng bật dậy:" Ta phải vê suy nghĩ, nghĩ thật kỹ, nghĩ thật kỹ đã."

Nói rồi hồn xiêu phách lạc đi mất.
Bình Luận (0)
Comment