Q6 - Chương 231: Anh tài đầy nhà. (1)
Q6 - Chương 231: Anh tài đầy nhà. (1)Q6 - Chương 231: Anh tài đầy nhà. (1)
Đợi Lý Hiền đi rồi Ôn Nhu mới từ gian phòng bên cạnh đi sang, cầm theo ấm trà nhỏ, vừa đi vừa uống:" Ngươi dọa hắn khiếp hãi luôn rồi."
Vân Sơ thở dài:" Coi như ta tung ra rồi, để đám long tử phượng tôn này kẹp đuôi lại mà sống, đừng cho rằng thiên hạ thái bình, không phải lo nghĩ gì rồi suốt ngày làm bậy nữa.
Ôn Nhu thông cảm:" Lần này hắn về lật xem sử sách nhất định sẽ càng thêm sợ hãi, lúc ta mới nghe ngươi nói ngẫm lại lịch sử từ cuối thời Đông Hán tới Tây Tấn mà lòng lạnh ngắt."
"Ngươi nói thật đấy à?"
Vân Sơ gật đầu:" Đương nhiên là có thật rồi, chẳng qua trước kia mọi người coi đó thiên tai là nhân họa nên xảy ra cũng không biết thôi."
"Thôi, thôi, không nói cái chuyện phiền lòng này nữa, dù sao cũng có giải quyết được đâu, đến thì đến đi, binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn." Ôn Nhu nghe chuyện này trước đó rồi nên cũng có thể bình thản đối diện rồi:" Có tin mới đây, tên Ngụy Nguyên Khánh bị ngươi đá gãy răng hôm nay đã có hành động rồi."
"Hắn làm gì thế?"
"Hắn phế bỏ tất cả an bài trước kia của huynh đệ Vũ thị, còn nói với thương cổ đã nộp tiên đặt cọc là huynh đệ Vũ thị làm xăng làm bậy, lấy tiền của hoàng hậu đi mua chuộc lòng người. Hắn muốn những thương cổ kia phải nộp thêm tiền đặt cọc mới đảm bảo cấp nhà."
Vân Sơ cười to:" Thêm bao nhiêu vậy?”
"Thêm năm thành, vừa vặn cao hơn cửa hiệu hai bên Chu Tước đại nhai một bậc, xem ra là kẻ có tham vọng đấy. Chưa hết, cái cớ hắn tăng giá là nhà do hoàng hậu cấp, nên đây là trạch viện cát tường, được phúc của hoàng hậu che chở, thế là phá hoại sạch sẽ thanh danh mà huynh đệ Vũ thị mang lại cho hoàng hậu rồi." Ôn Nhu thở dài với vẻ mặt không thể giả dối hơn: "Hắn cũng không phải là kẻ ngốc đâu hả, nếu không hoàng hậu chẳng phái hắn tới."
"Hắn nói rất rõ ràng phúc trạch của hoàng hậu chứ không phải cấp cho bách tính."
Vân Sơ cau mày:" Thương cổ không phải là bách tính à? Lời này mà hắn cũng nói ra được sao?"
"Bắc Môn học sĩ mà, ngươi không hiểu đâu, đám này ngông cuồng lắm." Ôn Nhu cười to:" Bây giờ rất nhiều người đang đòi tiền ở công trường, ta tới rủ ngươi đấy, đi xem náo nhiệt không?"
"Phái người bất lương tới, đuổi người đòi tiền đi, công tường của hoàng hậu, sao cho chúng gây chuyện được. Hoàng hậu xưa nay là người nói lời là giữ lời, vậy mà tên Ngụy Nguyên Khánh này, ài...'
Vân Sơ cảm thấy tên Ngụy Nguyên Khánh này có phải bị mình đá cho ngu người rồi không? Không ngoan ngoãn đi xây nhà rồi đem bán, lại đi giở trò gì chứ, đã tăng giá lại còn nói ra những lời khó nghe.
Chẳng lẽ hắn nghĩ nhà do hoàng hậu xây nên không lo không bán được.
Bách tính Trường An trải qua mười mấy năm phát triển theo thiên hướng thương nghiệp đã có đầu óc kinh tế nhất định rồi, tuyệt đối không có chuyện ngươi nói nhà do hoàng hậu xây là có thể tăng giá.
Vân Sơ nghĩ mãi mà không hiểu nổi, Vũ Mị vì sao lại thay thế huynh đệ Vũ thị đang làm rất tốt bằng một tên ngốc?
Cho tới khi y vê nhà nhìn thấy Vân Loan cưỡi trên lưng Vân Cẩn, lớn tiếng thúc giục "nhanh, nhanh, nhanh", Vân Cẩn thường ngày nghiêm túc như thế lúc này chở đệ đệ chạy quanh như cho con, Vân Quan quan chạy quanh reo hò cổ vũ. Vân Sơ rốt cuộc hiểu ra vì sao Vũ Mị phái người tới toàn là bọn ngốc rồi.
Thực ra đám người này cũng không tính là bọn ngốc, Bắc Môn học sĩ cơ mà, có thể vào đó thì ắt có sở trường, có điều trong mắt Vân Sơ, Ôn Nhu thì chẳng khác gì bọn ngốc.
Người thực sự có tiền đồ người ta đi theo Lý Trị cả rồi. Còn nhân vật kiệt xuất của giới trẻ thì người ta thích đi theo Lý Hoằng.
Cho nên nhân tài ở chỗ Vũ Mị, nàng chẳng thể đòi hỏi người ta tài đức kiêm toàn, phàm là người như vậy đã chẳng thần phục dưới váy Vũ Mị, văn nhân thời này vẫn có khí cốt lắm.
Buổi tối ăn cơm, Vân Sơ nhìn bàn cơm nhà mình, Vân Na hôm nay không có nhà, cùng Thôi ma ma bế Hàn Sơn Nương đi tiếp đãi phiên vương Tây Vực, nhận ban thưởng chuyện xây dựng Thiên Xu. Vì thế chỉ còn Vân Cẩn, Ôn Hoan, Địch Quang Tự, Vân Cẩm, Vân Quan Quan và Vân Loan, toàn tinh anh cả, lòng y rất đắc ý, mặt này y ăn đứt Vũ MI.
Lý Thừa Tu vì đang để tang cho nên rất ít nói, đối diện với đống thức ăn cao như núi, tốc độ ăn tuy không nhanh nhưng mỗi miếng đều ăn đầy mồm, khay cơm của hắn giảm đi nhanh chóng.
Phải thế thôi, thân thể hắn tiêu hao thực sự quá lớn, cứ cách hai ngày là lại có phủ binh già tới tìm hắn, toàn là loại trên bốn mươi đã trải qua vô số trận quyết chiến, đã có trên một trăm cái đầu ở sổ công lao của công bộ.
Bọn họ cũng chẳng có mục đích gì đặc biệt, chẳng qua là tới đánh hắn thôi.
Đánh một trận, huấn luyện một ngày rồi lại đánh.
Ngu Tu Dung gắp một miếng thịt trâu vào bát Lý Thừa Tu, thương hại:" Ăn nhiều thịt trâu vào, thứ này tăng cường sức khỏe."
Lý Thừa Tu nhe răng cười với Ngu Tu Dung xong lại cắm cúi ăn.
"Võ nghệ cần luyện thì ngươi đã luyện cả rồi, bây giờ muốn nâng cao thực lực chỉ còn cách dùng loại gần giống thực chiến này thôi, chịu chút khổ cực có lợi cho võ nghệ của ngươi." Vân Sơ đặt đũa xuống, lấy khăn tay lau miệng nói với Lý Thừa Tu:
"Đệ tử hiểu."
"Mỗi ngay có thôi nã đại sư của thái y viện tới xoa bóp thân thể, cho ngươi tắm thuốc, ngươi đừng thấy phiền."
"Đệ tử không thấy phiền." Vân Sơ lại dặn dò:" Ở đạo luyện võ, hoặc là luyện tới mức cao thâm, hoặc là làm một vị nho tướng, chứ đừng để thành loại văn không ra văn, võ không thành võ như Quách Đãi Phong thì chẳng khác gì phế vật."
Lý Thừa Tu gật đầu:" Đệ tử hiểu."
"Ừ, không còn gì dặn ngươi nữa, cần gì cứ bảo quản gia Lưu Nghĩa."
"Đa tạ sư phụ."
Vân Sơ lại chuyển ánh mắt sang Vân Cẩn vừa ăn vừa đang suy nghĩ gì đó:" Dục tốc bất đạt, quá trình thí nghiệm là quá trình khám phá, mỗi lần thí nghiệm đều có giá trị cả, chớ xem thường thất bại, nếu con may mắn thử một lần thành công còn không học được nhiều bằng thất bại đâu."
Vân Cẩn ngẩng đầu lên hỏi:" A gia, khi nào Tư Tư mới có thể về?"
Vân Sơ nhíu mày:" Sao, con nhớ nó à?”
"Tỷ ấy tính cách nhìn có vẻ hoạt bát, kỳ thực rất cô độc, con lo tỷ ấy ở Đông cung sẽ không được vui vẻ."
"Nó gửi thư than vẫn với con sao?"
Vân Cẩn lắc đầu:" Không ạ, nhưng còn có thể cảm nhận được trong từng dòng chữ của tỷ ấy."
Vân Sơ nghĩ chuyện Lỗ vương đủ cảnh cáo đám người ý đồ trong hoàng tộc, Lý Tư hẳn cũng đã chỉ bảo cung nhân Đông cung kiến thức cơ bản, nên gọi về rồi, có điều không nói ra, xoa đầu nhi tử:" Nhất định là Tư Tư cố ý làm như vậy đấy."
Vân Cẩn trầm mặc một lúc nói:" Con cũng muốn luyện võ như Thừa Tu sư đệ."
"Con còn kém xa lắm, trước tiên rèn luyện tâm tính đi rồi hãng nói."
Vân Cẩn không nói nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, có điều ai cũng nhìn ra nó đang tức giận.
ebookshop.vn