Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1462 - Q6 - Chương 232: Anh Tài Đầy Nhà. (2)

Q6 - Chương 232: Anh tài đầy nhà. (2) Q6 - Chương 232: Anh tài đầy nhà. (2)Q6 - Chương 232: Anh tài đầy nhà. (2)

Vân Sơ kệ Vân Cẩn hậm hực, hỏi Ôn Hoan:" Gần đây nghiên cứu thuốc nổ có tâm đắc gì không?"

Ôn Hoan nuốt cơm xuống đáp:" Đệ tử đang điều chỉnh tỷ lệ nguyên liệu, đồng thời thêm vài thứ nữa, nhưng sau nhiều lần thử phát hiện công thức kinh điển mới là tốt nhất."

"Có điều khi đệ tử luyện tiêu thạch, kết quả có được một ít chất lỏng, chất lỏng này không màu trong suốt, nhưng mùi cực kỳ khó ngửi. Đệ tử để nó một thời gian, nó từ trong suốt ngả nâu, chưa phát hiện có gì lạ."

"Đệ tử muốn luyện thêm nhiều tiêu thạch để lấy thêm dịch thể này, có nhiều mới đem thử nó có tác dụng gì được."

Vân Sơ ngạc nhiên nhìn Ôn Hoan, không ngờ đứa bé này làm ra tiêu toan (Acid nitric - Hno3). Thứ này đối với người không hiểu gì về nó như Ôn Hoan quá nguy hiểm, nói không chừng gây hại cho nó, nghĩ một lúc rồi nói:" Thứ đó rất dễ có phản ứng với không khí, một khi làm ra phải cho ngay vào bình kín, ngăn cách với không khí."

Ôn Hoan tò mò hỏi:" Vậy thứ đó có hữu dụng không ạ?"

Vân Sơ gật đầu:" Cực kỳ hữu dụng, thứ này cùng loại khác phản ứng, sẽ thành tiêu hóa cam du (Nitronglycerin), cực kỳ nguy hiểm, chỉ một chút chấn động là phát nổ, nhưng lại là thuốc vô thượng chữa đau tim."

Ôn Hoan chẳng quan tâm tới tác dụng chữ bệnh kia, hỏi vội:" Sư phụ, vậy sức nổ của nó so với thuốc nổ ra sao?"

"Nếu ở cùng trọng lượng thì sức nổ của tiêu hóa cam du cao gấp thuốc nổ chừng ba mươi lần, nhưng thứ này không thể thay thế thuốc nổ vì tính chất quá bất ổn của nó, giết người mình còn dữ hơn giết địch." Vân Sơ nhấn mạnh:" Đó là thứ cực kỳ nguy hiểm, phải cẩn thận."

Ôn Hoan liếm môi:" Sư phụ, cam du là cái gì?"

"Không nói cho ngươi biết." Vân Sơ nói xong thì kệ gương mặt nhăn nhúm của Ôn Hoan, quay sang Địch Quang Tự đã ngồi ngay ngắn đợi sư phụ hỏi chuyện:" Quang Tự, gần đây ngươi đi sớm về khuya làm gì thế?"

Địch Quang Tự đáp:" Đệ tử tới Đại lý tự xem quyển tông."

"Vẫn cố chấp muốn vượt qua cha ngươi ở mặt này sao?"

"Không ạ, đệ tử không phải nghĩ cách phá án, mà muốn xem xem phản ứng của con người ở những hoàn cảnh đặc thù như thế nào? Sau đó tổng kết lại, xem có quy luật gì hay không?”

Vân Sơ gật gù:" Trên đời này con người là phức tạp nhất, nếu như quần thể ngươi điều tra không đủ lớn, không có được quy luật hữu dụng đâu. Hơn nữa một khi để vấn đề liên quan nhân tính quấn lấy tâm trí, ngươi có khi mất cả đời chẳng có được đáp án.

"Nghe nói hơn nghìn năm trước ở phương tây có một hiền giả tên Ấu Ki Lý Đắc - Euclid, chính là người xác lập nên bộ môn hình học mà các ngươi đã được học. Người này đáng nể ở chỗ, ông ấy là học giả nhân văn, ý đồ dùng số học và hình vẽ phức tạp chứng minh quan hệ của người và tự nhiên."

"Quang Tự, số học của ngươi rất tốt, ta hi vọng ngươi có thể dùng số học tính toán mục tiêu muốn đạt được. Sau này ta sẽ dạy ngươi xây dựng lên mô hình số học, nhưng không phải bây giờ, trình độ ngươi chưa đạt tới mức đó."

"Đệ tử hiểu, nhưng đệ tự vẫn muốn thu thập số liệu để dùng." Địch Quang Tự không đổi ý:

"Thử cũng tốt." Vân Sơ cũng không ngăn hắn:

Vân Cẩm không đợi phụ thân hỏi tới mình đã đặt đũa xuống, nói trước:" Con bận lắm, không muốn nghiên cứu học vấn đâu."

Vân Sơ tiếc nuối, đưa bé này thông minh tự giác, khi còn nhỏ lúc đám Vân Cẩn còn đang bày mấy trò ngớ ngẩn nó đã chăm chỉ học tập, vậy mà giờ không thích nữa, khuyên nhủ:" Kiếm tiền chung quy chỉ là tiểu đạo thôi."

Vân Cẩm nhỏ nhẹ nói:" Con thích kiếm tiền." Thôi Dao cảm thụ được ánh mắt dữ dội của Vân Sơ nhìn về phía mình, che mặt nói:" Mỗi người đều có sở trường, sở đoản riêng, công gia ngài không thể hi vọng ai ai cũng thành mọt sách. Vân Cẩm hiền lương thục đức, trọn vẹn mọi mặt rồi, ngài đừng yêu cầu quá."

"Nó thích làm chuyện thực tế, không giống mấy đứa đồ đệ của ngài, đứa thích bị đánh, đứa địch dùng đất kiếm tiền, làm ra thuốc nổ lợi hại hơn để giết người, hoặc muốn khống chế nhân tính."

"Ngài cũng không nhìn cái nhà này bây giờ đã nghèo thành cái gì rồi, Vân Cẩm mà không đi kiếm tiền, dựa vào bổng lộc của ngài thì cả nhà chết đói lâu rồi."

Nhắc tới hai chữ bổng lộc làm Vân Sơ xấu hổ, làm quan bao năm, bổng lộc rồi ban thưởng mang về chẳng đủ nuôi ngựa.

Thế là thẹn quá hóa giận, Vân Sơ phất ống tay áo:" Cô thì biết cái gì?"

Thôi Dao nào có vừa, giọng bắt đầu trở nên khó nghe:" Thiếp thân là phụ nhân suốt ngày ở nhà đúng là chẳng biết gì, chỉ biết mấy đứa bé đều bị học vấn cổ quái kỳ lạ của ngài thu hút, muốn làm học vấn thì rất tốn tiến. Sau này chúng chắc cũng chẳng có tâm tư đi kiếm tiền nuôi gia đình đâu."

"Cũng giống như ngài vậy, nghe nói gần đây ngài nghĩ ra một môn tài nghệ hay lắm, là làm răng giả, giúp Ung vương có thể ăn uống bình thường rồi, bao nhiêu người mong đợi, còn tới tận nhà ta thăm dò, ngỏ ý muốn bỏ tiền lớn làm răng. Ngài thật hào phóng, đem truyền luôn tài nghệ này ra ngoài, đã nghèo như vậy còn không để tiền vào mắt, ngài biết ngoài kia bây giờ người ta gọi Vân gia là gì không?"

"Hồ lô rỗng ruột đấy."

"Nói một cách chuẩn xác là quả hồ lô lớn điêu khắc trạm trổ, nhưng chỉ đẹp bề ngoài thôi, bên trong trống không, chẳng được mấy cái hạt."

Đám Vân Cẩn xấu hổ cúi đầu, giả vờ ăn uống không nghe thấy, Vân Sơ thì chỉ chúng nói:" Mấy cái hạt này của ta, ắt sẽ thành đại thụ chọc trời."

Vân Cẩm khe khẽ giật áo Thôi Dao, nàng vẫn nói:" Muốn thành đại thụ chọc trời cũng cần chăm sóc bón phân, tức là cần tiền cả đấy, ngài có biết một tháng tiền dùng cho việc chúng nghiên cứu đủ thứ tốn kém bao nhiêu không? Phu nhân vất vả xoay xở thế nào không?"

Mọi người đều ngừng ăn, bầu không khí trong phòng có chút lúng túng.

Vân Quan Quan nhảy ngay khỏi chỗ, chạy tới bên Vân Sơ ôm chân y, ngước đôi mắt to tròn nhìn y nói:" Tương lai con sẽ thành đại mỹ nữ, tới khi đó a gia có thể bán con, nhất định kiếm được rất nhiều tiền. Tới lúc đó còn có thể cưới một tức phụ xinh đẹp cho Vân Loan."

Cộc một cái, Vân Loan đánh rơi cả bát gỗ, cũng nhảy vội ra khỏi ghế chạy tới ôm chân kia của Vân Sơ kêu lên:" Con không cần tức phụ, chỉ cần Quan Quan thôi, a gia đừng bán Quan Quan.”

Xung quanh phì cười, lời trẻ con ngây thơ tức thì phá tan không khí ngượng ngùng, Vân Cẩm đánh đít Vân Loan một cái, trừng mắt nhìn nó trấn áp chỉ tay vê chỗ, Vân Loan phụng phịu quay về.

Vân Sơ bế Vân Quan Quan lên, lời của Vân Loan là ngây thơ thật, còn đứa bé này là cố ý, đừng thấy nó suốt ngày tươi cười hoạt bát mà nhầm, một đứa bé mới trải qua biến cố gia đình lớn như thế, hành vi đó là khác thường. Kỳ thực nó vẫn đang cẩn thận lấy lòng mọi người trong nhà, cố gắng không mang phiền toái tới cho ai, không làm ai ghét mình, vì thế nó chẳng dám tỏ ra buồn bã làm người khác khó chịu.

Những đứa bé hiểu chuyện quá sớm luôn làm người ta đau lòng.

" Con nhớ kỹ, trên đời này không một ai có thể đem con đi bán lấy tiền, không ai hết, kẻ nào dám, ta giết kẻ đó."

Vân Quan Quan nhìn Vân Sơ thật chăm chú, khẽ cái miệng nhỏ xinh xinh:" Thật ạ?"

Vân Sơ khế cụng trán với nó:" Thật!"

Vân Quan Quan nhào tới ôm lấy cổ Vân Sơ, dán mặt vào mặt Vân Sơ, mắt ươn ướt:" Giết mỗi hắn không đủ đâu, a gia, giết cả nhà mới yên tâm."

Ngu Tu Dung nghe vậy mặt thoáng qua sự sợ hãi, nói:" Đứa bé này phải dạy dỗ tử tế." Vân Sơ ôm lấy Vân Quan Quan, cười to:" Đúng thế, phải giết cả nhà hắn mới được!"
Bình Luận (0)
Comment